Cô nha sĩ dâm đãng

Rồi loạch xoạch cô quay qua rút thuốc ở lọ vào cái xi lanh, mũi kim dài nhằng. Tôi ớn muốn nín thở kêu vợ tôi : em, em. Cô nha sĩ bảo : chuyện này vợ anh không giúp gì được, phải do tôi mới biết cách tiêm, anh chịu khó một chút, không đau, chỉ như kiến cắn loáng là hết. Tôi không chịu, vợ tôi phải can thiệp khuyên lơn, dỗ dành, tôi mới nghe.

Cô nha sĩ tiếp cận tôi, dùng một ngón tay mang găng vạch môi trên tôi ra rồi lăm lăm đưa ống chích vào. Tôi nhắm mắt nhắm mũi, chờ giống như tử tội chờ lưỡi đao phập xuống. Vợ tôi đứng sau ghế khám, giữ lấy hai vai tôi. Cô nha sĩ nói huyên thuyên, mục đích không cho tôi chú ý, bất đồ cắm phập đầu kim vào. Nó vừa tê, vừa lạnh, vừa đau, vừa nhói, tôi giựt người lên, cô nha sĩ phải hét : anh không được vùng vẫy, nhúc nhích gãy kim. Tôi hoảng quá, hai tay khua loạn xạ. Bất đồ tôi độp được vào hai vật tròn mềm êm quá xá. Tôi lờ mờ nghĩ là vợ thấy tôi đau nên chìa hai vú cho tôi vịn. Do đó tôi cứ bíu chặt lấy hai vật tròn êm này mà bóp tì tì.

Tôi có nghe cô nha sĩ la : ủa., anh làm gì kỳ cục vậy, nhưng lại tưởng cô thấy tôi khua tay thì la nhắn nhủ tôi. Tôi cứ bóp cho đã, vú vợ tôi chớ ai đâu vào đó, tại ở phòng nha sĩ không ngậm bú được thì bóp tạm cũng được. Chỉ đến khi nghe tiếng cô nha sĩ nói xong rồi, tôi mới hoàn hồn, cha mẹ ơi, nãy giờ tôi bóp vú cô nha sĩ mà không biết. Vợ tôi trớ ra phải xin lỗi cô nha sĩ ỉ ôi hết lời. Cô nói tại vì đang tiêm chích nên không dám ngưng buông, chớ không thì đã cho tôi ăn mấy cái tát vì bóp vú bậy.

Vợ tôi nói rồi phân trần, lôi hết từ tật xấu của tôi ngậm vú má và ngậm vú vợ mỗi khi đau, mãi cô nha sĩ nghe lọt tai mới tha cho. Vợ tôi trả tiền khám, ra về cằn nhằn cửi chửi tôi thậm tệ. Tôi cãi bướng : thì tại em chớ bộ, biết anh đau phải nhét vú vô, sao em không ngỏ ý cho cô ấy trước, còn anh đau thì có nhìn vú nào ra vú nào. May là anh mới bóp, chớ anh tưởng là em thiệt, anh trật áo ra bú tụt tụt thì sao. Vợ tôi tịt ngòi, nhưng lẩm bẩm đòi bỏ mặc tôi làm sao thì làm, chớ mặt mũi nào còn trở lại chữa tiếp chỗ đó nữa. Khiến tôi cũng lo.

Về nhà, do thuốc cô nha sĩ chích, lại uống thêm trụ sinh, miệng hết đau, há lại được. Tôi ngong ngóng chờ một tin văn phòng cô gọi lại mà cứ thấy u u. Tôi đã thất vọng nghĩ giờ có đía bà xã hỏi dò văn phòng nha sĩ khác, chắc cổ cũng nguây nguẩy từ chối vì sợ tôi loạng quạng mò vú bậy nữa. Tôi đã vô cùng thất vọng thì nghe tiếng điện thoại réo, đùn cho bà xã tôi nghe. Hai bên nói gì nhau lâu lắc, tôi hỏi bạn bè là ai mà tía lia dữ vậy, bà xã nói cô nha sĩ hỏi sao hẹn anh hai ngày trở lại mà gần tuần lễ rồi chưa tới. Tôi sửng sốt còn hơn nghe tin thi đỗ, tôi trợn tròn mắt hỏi vợ tôi : thiệt hôn. Vợ tôi sẵn còn giận nên nói : bộ tui điên mới bày đặt xúi anh tới cho cổ đánh tét đầu sao ? Tôi mừng hết lớn, nhưng lại nghe vợ tôi nói : kỳ này anh tự đi một mình, tui không dám vác mặt tới nhìn cổ đâu. Ôi thiệt là oan gia.

Nhiều lần tôi nài nỉ xin bà xã gọi giúp lấy hẹn khám lại cho tôi, nhưng đều bị từ chối. Một cũng không, hai cũng không, bả nói : cô nha sĩ đòi chính ông phải gọi để cổ giũa một tăng rồi mới cho hẹn. Tôi sầu đời vô vàn, nhưng cũng phải liều chớ chẳng lẽ để dở dang chuyện răng cỏ hay sao.

Tôi gọi đến xin gặp bác sĩ (tôi nói nịnh lên cốt để cổ nghe báo lại sẽ dịu bớt), chừng nghe tiếng cổ a lô, a lô, tôi cụt hứng không biết nói gì nữa. Đoán ra là thằng tôi mắc dịch, cô nha sĩ phủ đầu cho một tua : ông làm gì bữa đó tớp tớp như chó, vú của tui mà cha nhắm mắt nhắm mũi bóp kìn kìn. May mà tui không nổi nóng, chớ tui chụp cái kềm vặt hết răng ông ra, mới đáng.

Tôi khiếp quá, rên rỉ : tui lạy cô, đừng làm vậy tội nghiệp, tui thấy máu là chết thẳng cẳng. Cô có vẻ chưng hửng : chớ cả đời, bộ ông không khi nào bị đứt tay, đạp mảnh sành hay chảy máu cam gì sao. Lúc đó, chẳng lẽ ông chết thiệt. Tôi ấp úng mãi mới rặn nổi một câu đối đáp : bởi vậy nên mới thành tật. Cô lại vặn hỏi tới, tôi phun tuột tuồn tuột hết ra : mỗi lần tui bị chảy máu má phải cho tui ngậm ti để quên rồi bả mới lể hay băng bó.

Tôi nghe tiếng cô nha sĩ cười hì hì và lẫn theo tiếng lẩm bẩm : hèn chi. Và cô thêm : vậy còn khi ông lấy vợ, chẳng lẽ mỗi lần bị chảy máu lại kêu má tới. Tôi ngon trớn nói luôn : thì tui bú vú vợ cũng được, vú đàn bà nào chẳng mềm, chẳng êm. Tôi còn kể công lênh với cổ nữa : bữa đó vì ở văn phòng khám răng nên tui chỉ bóp đỡ thôi, nói nào ngay tui tưởng là bà xã biết máu bịnh của tui nên hấp tấp đưa vú cho tôi măn bóp tạm. Chớ biết là cô thì mụ nội tui cũng hổng dám.

Cô nha sĩ có vẻ hài lòng. Cô phân bua : tui hiểu rồi, bởi nên tuy giận mà tui còn chờ ông quay lại. Kỳ này ông đừng loạng quạng tầm bậy nữa, vú của tui là của tui, đừng lơ mơ tưởng là vú bà xã mà đè bóp loạn, tui ghè bẻ hổng còn cái răng đừng trách. Tôi vâng dạ rối rít, còn hơn đứa con nghe mẹ dạy. Cô ầm ào một hồi cho biết là sắp Tết tới nơi, khách bù lu bù loa nên chương trình khám kín đặc cả. Tôi có chịu khám trễ cuối cùng thì cô ráng ghi giờ hẹn cho tôi, bằng không qua giêng ngày rộng tháng dài, rỉ rả lo sau.

Tôi sợ để lâu cổ lại ghét đổi ý nên xum xoe nhận liền. Cô cho tôi cái hẹn lúc 5 giờ rưỡi chiều, nói là tội nghiệp lắm đó, chớ làm nhiều mệt muốn chết. Tôi qua được cái cầu lọt đầu giờ chỉ đợi đợt qua cầu lọt đuôi, nên tôi ỉ ôi yêu cầu bà xã đi theo một chút. Vợ tôi lại dở quẻ : bả nói bộ mặt bả dầy lắm sao mà tới đó nữa. Ông bóp vú cổ đã đời, rủi lần này ông lột mẹ nó áo cổ ra bú tìn tìn thì có nước tui độn thổ. Thiệt các bà chúa rắc rối.

Vậy là tôi cũng đi mình ên. Ngặt cái, phòng khám của cô lọt đúng vào trung tâm thương mãi, cuối năm bà con đi bát phố, lượn xe, ngắm nghía nhau, mua sắm đông đầy, tôi lách bằng chết tới nơi cũng trễ. Bước vô, tôi thấy vắng hoe, chỉ còn mình cô nha sĩ sốt ruột đi lại. Thấy bản mặt tôi, cô kêu : dữ hôn, giờ mới tới, tui tính về rồi chớ.

Vì còn lại một mình, cô khóa gài cửa cẩn thận, e lúi húi làm, lỡ có ai lẻn vô khoắng cô ta trộm thì tiếc. Cô lịnh cho tôi nằm lên ghế, điều chỉnh xong, bèn kêu a dài biểu tôi há miệng ra. Bữa nay hết cương mủ và cũng sợ cổ nữa, nên tôi há hốc to mồm ra. Cô lùa cái kiếng soi tròn nhỏ xíu, chiếu xem lật qua lật lại, còn dùng ngón tay đeo găng sờ sờ mó mó vào từng cái răng lay lay hỏi có đau hôn. Khi cô thử, mắt thì đeo kiếng bảo hộ và miệng thì che khẩu trang mà sao tôi run vì cô nghiêm quá. Tôi ì ạch cho biết không đau, cô thảy cho một tấm nặng chịch như áo giáp lên ngực tôi, biểu để chụp hình coi răng cỏ thế nào. Cô dùng mấy cái kẹp gắn những miếng như cao su dai nhách, nhét vào chỗ này chỗ kia bắt tôi ngậm rồi bấm điện xè xè.

Một loáng cổ chụp xong, kéo cất cần máy chụp vào chỗ và lấy cái tấm giáp che ra, bỏ mặc tôi nằm chèo queo ở đó, lo đi tráng phim. Lát sau cổ trở ra, gắn mấy tấm phim lên bảng soi và chỉ cho tôi hình dáng cái hàm răng của tôi. Chèn ơi, nó xấu gì xấu tệ, lổm chổm như bàn chông, hay như pháo đài ấp chiến lược, cái thụt ra, cái thụt vô, coi dở òm. Cô nha sĩ còn nói xóc : răng ông đẹp như tài tử xi nê, có điều khi bú vú má hay nút vú vợ chắc là nhay đau người ta muốn chết. Tôi đỏ mặt rần.

Cô lại bắt tôi há miệng lần nữa, xăm xoi chỗ cái răng sưng và phán một câu xanh rờn : giờ ông muốn nhổ hay muốn bọc. Tôi rùng cả mình, nhanh nhảu xin bọc thôi. Cô nói vậy thì để cô cà giũa cho nhám, chất keo mới bám bọc vào chỗ đau được. Cô còn dỗ như dỗ con : so với nhổ thì không đau, nhưng nó ê ê đó nghe.

Tôi nào có bị giũa xả bao giờ nên hồi hộp lo dữ dội. Cô nhắn nhe : ông đừng mượn cớ mà bốc hốt bậy nữa nghe cha. Xong, cô cúi sát mặt vào mặt tôi, hơi thở phà qua khẩu trang vẫn thơm ngây ngất. Tôi gục gặc cục cựa, cô phải trườn sát vào, có lúc tôi mường tượng vú cô chạm luôn vào vai tôi. Nhất là lúc cô xoay đi lấy đồ nghề, ngực cô vun lên coi đã hết ý. Tôi phải bám nhìn vào chỗ đó cho lắng dịu cơn sợ. Cô hì hục cần mẫn làm, tự nhiên và bình thản như không.