Cô Giáo Uyên

À mà mưa rùi kìa em, để anh dắt xe em vào đã !

Nam ù chạy ra dắt chiếc xe tay ga của Uyên và hiên nhà. Anh cầm cái áo khoát và khẩu trang vào đưa Uyên. Uyên cầm lấy và nói :

Anh ngồi xuống đây nè !

Uyên nhích sang 1 bên và chỉ vào chỗ kế bên.

Ừm…em có áo mưa ko ?

Trời nắng chang chang nên em có đem theo áo mưa làm gì, mà anh trọng em về lắm hả ?

Hok, hok, đâu có. Anh thấy mưa nên hỏi thôi. Em ngồi chơi hoài lun cũng đc mà.

Em ăn cơm lun đc hok ?

Được chứ, để anh đi bắc nồi cơm rùi tí anh nấu gì mời em ăn cơm nhà anh 1 bữa nhé, chỉ sợ hok ngon em chê thôi.

Nam nói là làm, anh đứng dậy định đi xuống bếp. Ko biết ma xui quỷ khiến thế nào, Uyên đưa tay chụp lấy cánh tay Nam và nói thật nhanh :

Anh ngồi đây đi.

Nam quay lại, anh đứng như trời trồng, bàn tay Uyên đang nắm cổ tay anh. Nam cảm thấy tay mình nóng ran lên, cảm giác nó sao sao mà anh ko tả được. Anh luống cuống. Và Uyên cũng…giống anh. Cô ko biết làm gì nữa, buông ra mà sao ko buông ra đc. Cô kéo nhẹ 1 cái nữa :

Còn sớm mà, anh Nam ngồi đây nói chuyện chơi đc rồi.

Nam ngồi xuống, Uyên cũng buông tay anh ra. Cả hai ngồi nhìn…cái bàn nước…im lặng. Cảm giác im lặng ko phải nặng nề mà là bối rối và mong chờ người kia nói 1 lời gì đó. Trong lúc quyết định này, cuối cùng Nam cũng đã gom góp đủ can đảm :

Nãy anh hỏi Uyên đó, Uyên thấy sao ?

Em….

Giờ thì người bị động lại là cô, sau cả hiệp 1 dồn ép đối thủ thì sang hiệp 2 cô lại trở thành kẻ phòng thủ bị động. Cô ấp úng chữ em mấy lần. Sao lúc này trong đầu cô rỗng tuếch, ko có 1 câu chữ nào gợi ý để cô có thể phát ra âm thanh.

Ờ mà em đi nắng vậy mà trắng ghê hén, chả bù với anh.

Nam ko dám hỏi tiếp, anh sợ cô im lặng mãi, mà cô im lặng thì anh lại ko biết nói gì. Anh hỏi 1 câu bâng quơ chả ăn nhập gì với không khí trong nhà và cả thời tiết ngoài kia.

Nếu em nói có thì anh có nghĩ giống em hok ?

Lại thêm 1 khoảng lặng…

Anh cũng hok biết là có hay ko, nhưng anh mong như vậy, thiệt, anh muốn là có giống như em nói vậy đó.

Uyên quay người sang, cô nhìn vào gương mặt anh. Nam cũng quay qua, 2 cặp mắt nhìn nhau thật lâu. Trong Uyên lúc này là 1 cảm giác thật ấm áp khó tả, nó lâng lâng bay bổng mà lại bình yên thân thuộc. Nam rời khỏi mắt Uyên, anh cúi xuống 2 bàn tay đang bóp chặt vào nhau của mình.

Uyên cho phép anh quen em nha.

Uyên phì cười, cảm giác kiềm nén nãy giờ chợt “bung lụa”, cô nhìn anh, cười và cười.

Em có phải là cô giáo của anh đâu, xin phép gì mà kỳ cục vậy.

Anh nói thiệt đó, anh thích em lâu rùi, tại anh ko dám nói.

Thì mình quen nhau mà, đâu phải xa lạ đâu mà anh xin phép em chi nữa.

Ko phải, là anh nói anh quen em, tức là mình quen nhau đó.

Nam nói 1 câu mà anh curng chẳng hiểu mình nói gì, nhưng cũng ko biết phải nói làm sao.

Em biết roàiiiiii. Mà em hư lắm đó nha, anh quen em có chiều em nổi hok ?

Nam nghe câu này thì như trút cả 487kg tạ kỷ lục Olympic xuống khỏi người. Anh tươi tỉnh hẳn lên :

Được mà, anh chiều được mà.

Thiệt nhaaaa…

Thiệt, em muốn gì em nói anh là anh làm liền. Em vui là đc rồi.

Hihihi…anh tốt thiệt luôn đó. Thôi hết mưa rùi, em về nghen, để hôm nào em ăn cơm anh Nam nấu hén, chiều nay Bố em về sớm, dặn nhà nấu cơm rồi.

Ừm, để anh dắt xe ra cho em. Em cất đồ vô để quên đó.

Dạ !

Uyên leo lên xe, cô nhìn anh thật trìu mến

Em về nghen, bữa nào em ghé chơi.

Ừm, em chạy xe từ từ nha.

Uyên đề máy, cô khẽ nhích ga.

Uyên ơiiiiii

Dạ

Hồi nãy vậy là em có chịu hok dậy ?

Suýt tí cô bật ngữa ngã xe. Trời ơi, vậy mà còn hỏi nữa. Cô quay nhìn anh, kéo khẩu trang xuống làm ra vẻ mặt khó chịu.

Từ nay anh đừng hỏi em nữa.

Cô rồ ga chạy đi. Nam đứng “đực mặt” ra. Anh ko hĩu sao Uyên lại giận dữ như vậy, vừa mới vui vẻ kia mà. Rõ ràng là chịu cho mình quen rùi mà. Anh quên bén đi cái câu hỏi của anh, vì vậy cũng ko tài nào hiểu đc cái thái độ kì lạ kia của cô.

Uyên chạy xe về mà lòng cô vui ko thể tả. Cô ko hề để ý cái khuôn mặt và câu nói giận hờn vu vơ kia của mình, cô quẳng nó sang 1 bên, cô cảm thấy phấn khích với 1 mối quan hệ mới mở ra, mối quan hệ mà cô cũng ngầm để nó sẵn trong lòng từ lâu. Cái gì cũng vậy, cái khúc mắc âm ỉ lâu ngày một khi đc giải tỏa thì cảm giác nó đem lại còn gấp mấy lần cái cảm giác Yomost chua chua ngọt ngọt nữa !

Giờ thì chỉ còn lại 1 người, thẫn thờ quên cả bữa cơm chiều với hàng trăm câu hỏi trong đầu…

Uyên cất chìa khóa xe vào giỏ rùi tung tăng đi lên phòng giáo viên. Hôm nay cô nôn nao nhìn lại khuôn mặt anh, nôn nao một cách lạ kỳ. Lướt ngang qua cửa sổ, anh đã ngồi đó rùi. Ơ, sao mặt mày bí xị thế kia, ngồi gầm mặt xuống bàn ko có tí sức sống nào cả. Cô định lại chỗ anh hỏi han nhưng cũng đã có vài thầy cô vào rồi nên thôi. Anh ngước lên nhìn cô và cười hơi gượng gạo. Cô cười nhẹ lại và ngồi vào bàn, hôm nay thì anh chả buồn ngắm nghía tăm tia cặp mông thần thánh của Uyên nữa. Uyên kéo hộc bàn ra thì thấy 1 gói kẹo Tartas mà cô thích ăn dán kèm 1 miếng note màu vàng “Anh xin lỗi chuyện hôm qua. Sáng nay 2 tiết sau ko có lớp, đi uống sinh tố nha. Nam – kèm 1 cái mặt buồn bí xị”. Uyên ngớ người, chuyện gì mà xin lỗi vậy chờiiiii. Nhíu mày suy nghĩ, ahhhhhhhhhh thì ra là ảnh tưởng mình giận chuyện lúc ra về. Là lá la, hôm qua hỏi 1 câu ngố rùi, giờ lại suy diễn 1 chuyện ngố nữa. Cho chết nhá, hôm qua hứa chiều tui nè, bi giờ tui cho chiều nhá. Cô lấy dt thoại ra, nt cho Nam : “Em mệt, ko muốn đi”. Xong cô xách giỏ đi lên lớp, ko quên để gói kẹo ngay trên bàn cho anh thấy cô ko thèm ăn. Sáng nay Uyên lên lớp sớm để phát sổ liên lạc cho lớp chủ nhiệm.

2 tiết học trôi qua với Uyên lâu thật là lâu. Cứ mỗi 5p cô lại khẽ liếc cái ĐT để trong túi mà cô cố tình mở sẵn túi để quan sát. Sao ảnh ko nhắn gì ta, hay là sợ mình lên lớp nhắn ko tiện, ko phải, lúc mình đi là còn tận hơn 10p nữa mới đến giờ mà, nhắn liền cũng đc mà. Hôm nay Uyên liên tục gọi học trò lên bảng làm bài, cô nói là ôn lại bài tập cũ cho vững. Thực ra là Uyên mún có thời gian mà theo dõi cái ĐT chết bầm cứ im im thấy ghét như chủ của chiếc ĐT bên kia vậy. Lúc này đầu óc cô cũng ko có chỗ mà đứng giảng nữa. Cô chợt nghĩ : “Mới….thôi mà mình đã bấn loạn vầy rùi sao ta”. Trống hết tiết, Uyên đã dọn sẵn đồ vào túi và hối hả đi ra, cả ko kịp chào cả lớp vừa Nghiêmmm. Trên đừờng về phòng, lại hàng chục câu hỏi trong cô. Vừa tới cửa phòng giáo viên thì chạm ngay mặt Nam. Anh cũng có vẻ hớt ha hớt hải chạy về. Anh đưa cô 1 ly nước cam, chắc vừa chạy xuống căn tin mua.

Em uống đi cho khỏe, ít đường luôn rồi.

Ẹ, từ lúc nào ảnh biết mình thích uống ít ngọt nhỉ ??? Rùi mình bảo mệt cái im re chạy đi mua nước cam hà, lại…thấy ghét thêm rùi. Uyên cầm ly nước mía rùi đi về bàn mà quên cả cảm ơn anh.

Dáng vẻ lủi thủi của Nam đi về bàn của mình. Từ trưa hôm qua đến nay, ông Thần Cảm Xúc đã đưa anh lên rồi xuống, xuống rồi lên bao nhiu lần, có vẻ như anh còn chưa kịp hoàn hồn. Anh ngồi cầm cái ĐT, nhìn chăm chăm vào nó, nhưng trên hình nền ko có hình Uyên đâu, anh sợ học trò hay đồng nghiệp vô tình mà thấy anh lấy hình Uyên làm hình nền thì chắc anh xin lên miền núi Mù Căng Chải dạy luôn quá. Hai người vẫn ngồi như vậy đến hết giờ ra chơi, cáv giáo viên khác lục tục đi lên lớp, người ko có tiết thì đã về từ nãy.

Điện thoại anh có tin nhắn :

“Sao anh chua ve, em noi met hok di uong nuoc dc rui ma”

“Anh biet ma, anh cho em ve rui anh dua em 1 doan toi nha em. Em dang met chay xe mot minh ko dc dau”

Uyên đọc xong tin nhắn thì cảm giác ân hận xuất hiện ngay lập tức. Với sự chân thành tuy ngô nghê anh vừa đem lại cho cô thì cái “dỗi hoang tưởng” của cô sao nó trở nên nhạt nhẽo và ác ác thế.

“Minh di xuống Sen Nang di, em ve nha thay do, anh cho 1 xi rui ghe nha ruoc em”