Cô giáo Uyên

– Dạ, anh dễ thương ghê.

Mỗi câu khen đó thôi khiến Nam chạy xe mà bánh trước như không hề chạm đất, anh nôn nao đến lạ.

Còn lại 1 mình, Uyên đứng dậy đi 1 vòng trong phòng. Cô đã đến nhà Nam nhiều lần nhưng cũng chỉ là lấy đồ hay đến cùng mấy anh chị trong trường. Cô ngắm kỹ căn phòng của Nam, thật ngăn nắp sạch sẽ, Uyên cười mỉm. Cô khẽ lật mấy quyển sách trên kệ, thì ra Nam thích đọc sách về kinh doanh và cuộc sống, Uyên cầm quyển Làm Giàu Không Khó lên, lật vài trang và thầm nghĩ: “Anh ấy là giáo viên mà còn đam mê kinh doanh nữa”, cô cảm thấy hình ảnh của anh trong mắt cô thêm 1 chút ngưỡng mộ.

Thấy cái laptop IBM để trên bàn làm việc, Uyên ngồi xuống mở lên định xem tin tức giết thời gian. Thấy chương trình nghe nhạc có sẵn, Uyên mở lên đúng bài Cô Hàng Xóm. Với lấy cái tai nghe chụp vào tai, Uyên lim dim thưởng thức dòng nhạc mà mình cũng yêu thích. Cô mở Chrome lên định vào Dân Trí xem tin tức, nghe nói hôm qua nổ bình điện ở Sài Gòn lớn lắm.

Chrome bật lên…

Uyên chợt mở to tròn mắt.

Cô nhìn chăm chăm vào màn hình.

Cái trang đang mở trên màn hình…

Gương mặt cô kìa…

Thì ra Nam đang mở Facebook của cô.

Tấm hình anh đang xem là tấm cô chụp ở Đà Nẵng trong lần tốt nghiệp Bố tặng cô chuyến du lịch với đám bạn Đại Học. Tấm này cô vừa tắm biển lên, cả đám kéo nhau vào công viên nhỏ chụp hình. Cô và 2 nhỏ bạn nằm sắp dài lên bãi cỏ. 3 cái đầu ngóc lên cười toe toét. Cô chợt nhìn ra phía sau, giờ có lẽ cô mới nhận ra là cặp mông của mình thật nổi bật so với 2 con bạn. Mông cô vun lên, tròn lẳn và trắng không tì vết. Uyên buộc miệng cười: “Mình cũng quyến rũ nhất hội đấy chứ”.

Uyên giật nảy mình, ai đó khều vai cô. Uyên chụp cái tai nghe gỡ xuống. Nam đang đứng ngay sau lưng cô.

– Em… Em lại ăn trái cây nè. Anh có mua thêm 2 ly nước mía uống cho mát nữa.

– … d a a ạ!

Uyên quay lại, tắt cái hình, tắt luôn Facebook và Shut Down máy. Cô lính quýnh cứ như muốn xóa sạch cái cảnh tượng vừa rồi.

Nam cắt vỏ chôm chôm để sang dĩa cho Uyên.

– Anh để em làm cho.

– Đấy, anh cắt sẵn rồi, em ăn đi.

Uyên ăn đến 3, 4 trái chôm chôm còn Nam thì ngồi cắt liên tục. Không ai biết nói gì. Nam cảm thấy xấu hổ khi nghĩ Uyên nhìn thấy anh đang xem hình mát mẻ của cô.

– Lúc trưa anh ngồi buồn nên lên Face của mọi người trong trường. Mà em được đi chơi xa thế sướng ghê.

Uyên tuy mắc cơ vẫn còn nhưng trộm nghĩ: Hay troll hắn 1 chập cho đỡ quê.

– Face người ta bao nhiêu hình đẹp không xem lại xem cái hình xấu òm ấy.

– Nhưng anh thíchhhh.

Vừa nói xong thì Nam cũng muốn vả vào cái mồm mình 1 cái. Đầu óc đang nghĩ đến chuyện ấy nên anh buột miệng trả lời ngay ý mình mà quên là đang ngồi đối diện với Uyên.

– Anh thích gì cơ?

– Ờ… ờ… thì anh thích tấm hình đó thôi chứ có gì đâu. Chôm chôm ngọt em hén.

– Mà tấm hình đó có gì mà anh thích?

Uyên không trả lời câu hỏi của Nam mà tiếp tục bắt bẻ anh.

– Thì hình em có em. Với lại biển đẹp mà, anh cũng muốn được đi đến đó 1 lần cho bít.

– Bãi biển nào, em chụp ở bãi cỏ mà, anh đừng nói là bãi cỏ đẹp anh thích nha.

Nam lúng túng thật sự, anh sợ Uyên nghĩ anh ‘dê xồm’ “biến thái”.

– Không, ý anh là hình đẹp em cũng đẹp, em cười tươi như hoa mà.

– Hình của em tấm nào chẳng có em, tấm nào em cũng cười, sao lại lại thích tấm đó.

– Anh thích hết mà, hình của em anh thích hết. Mặt Uyên đẹp và ăn ảnh như người mẫu í.

– Thôi, anh lẻo lự quá. Có nhìn mặt em đâu mà khen đẹp, người mẫu người ta đẹp dáng mà.

– Mặt em đẹp thật mà, dáng em cũng vậy. Anh khen thiệt tình, ai cũng nói vậy mà.

– Vậy dáng em chỗ nào đẹp nhất?

Đến đây thì Nam gần như hết sức chịu đựng, Uyên dồn ép anh nghẹt thở. Anh bối rối chả biết trả lời thế nào hay là phải làm gì. Còn Uyên, cô tinh nghịch nhìn anh, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh. Cô thừa biết anh ‘khoái’ chỗ nào trong tấm hình đó, và lạ thay… cô thấy thích điều đó.

– Anh Nam nhìn bậy phải hok?

Ặc ặc ặc… Nam nghe như sét đánh bên tai. Không ngờ chỉ vài phút thôi mà anh đã đứng ngay trước vành móng ngựa với lời luận tội mà theo anh là không có gì phải bào chữa.

– Anh… anh… anh đâu có nhìn bậy gì. Thì anh nói nãy giờ là tại em đẹp quá mà. Anh chỉ nhìn em thôi chứ có làm gì bậy đâu.

Câu bào chữa đối đế của Nam vô tình làm Uyên hơi bất ngờ. Nhưng cô cũng kịp trấn tĩnh và đốp chát lại ngay.

– Úi, anh còn định làm bậy nữa. Ghê ghê quá đi nha. Thầy Nam của em nay ghê quá hén.

Nam sụp đổ. Anh không còn biết nói gì nữa cả. Anh cảm thấy mình càng chữa càng cháy, càng bơi càng chìm. Rổ chôm chôm đã cắt sạch tự nãy giờ, chả nhẽ cắt luôn cái rổ. Anh mân mê con dao, cạo cạo cái bàn và chấp nhận: Im lặng, gồng mình chịu trận.

– Anh Nam thích em thật ah?

Mãi sau này Uyên cũng không hiểu vì sao lúc đó cô mạnh dạn và “trơ trẽn” đến thế. Nam nghe xong câu đó hoảng lại càng loạn, anh quyết định phát biểu để chữa cháy tiếp.

– Ah không không…

Và lần này cũng như lần trước, lại sai!

– Không mà ngồi xem hình em, lại còn xem hình bậy.

Uyên quyết không buông tha mà còn dậm thêm nữa.

– Không, ý anh là không phải anh không thích.

– Vậy là có?

– Ừ, nhưng không phải như Uyên nói.

– Em nói gì cơ?

– Thì là nhìn bậy đó.

Nam vẫn cố vớt vát lại cái bản án nhìn bậy của mình. Nhưng xem ra chẳng có tác dụng gì.

– Anh thích em và cả thích nhìn bậy. Anh chối hoàiiiiiiiiiiii.

Giọng Uyên kéo dài như đào sâu vào ruột gan Nam.

– Ừm, anh có…

Nam bỏ lửng câu vì không dám lặp lại cả đoạn kết tội mà Uyên vừa nêu. Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ Uyên hài lòng. Vậy là anh ta đã thừa nhận rồi, hihihi. Anh chàng này đáng yêu thật, mà cũng ghét thật.

– Em hỏi anh Nam cái này nha!!!

– Ừ, em nói đi!

– Anh Nam nghĩ sao về em?

– … Thì em xinh đẹp, dễ thương, dạy giỏi, rồi…

– Rồi gì nữa anh?

– Anh cũng không biết nữa, thì vậy đó, Uyên nhất rồi còn gì!

Uyên cười, nụ cười thật sự hồn nhiên, không còn cái cảm giác trêu chọc Nam nữa. Cô thấy anh thật thà đến lạ, cảm giác anh nói không hề để nịnh cô.

– Uyên chắc có người yêu rồi hả?

Nam chợt hỏi một câu mà anh muốn biết bao lâu nay. Từ lúc về trường, Uyên hầu như chỉ đi dạy rồi về nhà, thỉnh thoảng cũng đi chơi với đồng nghiệp trong trường, đến nhà các anh chị chơi. Nam hay mọi người chưa gặp cô đi chơi với chàng trai nào hay có ai đưa đón bao giờ. Nam cũng trấn tỉnh lại sau sự cố lúc nãy và dần mạnh dạn nói chuyện với Uyên hơn.

– Sao anh nghĩ vậy ta? Em chưa có mà, toàn lủi thủi một mình thôi. Anh chắc là có hàng mấy chị rồi hén!

– Ơ, anh làm gì có ai. Không tin em hỏi mọi người thì biết!

Nam vội vàng thanh minh nhanh hơn cả các ông ‘ăn chả’ bị vợ phát hiện. Uyên hơi mắc cười vì điều này và vì cả khuôn mặt thật đến bệch ra của anh.

– Hi hi, vậy là anh em mình cùng ế anh nhỉ?

– Hay là…

Nam suýt nói nốt luôn cái câu mà người ta hay tỏ tình với nhau.

– Hay là gì anh?

– Không, ý anh là chắc mình chưa tới duyên.

– Vậy theo anh 2 đứa mình có duyên không?

Ý của Nam chỉ muốn nói là anh và cô cùng hoàn cảnh duyên số chưa tới nhưng không biết vô tình hay cố ý Uyên lại đánh đồng là anh và cô có duyên hay không. Nam lắp bắp:

– Anh… đâu biết đâu.

– Thì anh nghĩ là có hay không thôi?