Cô giáo Thân

Ngày đầu tiên là ngày dựng trại, mọi người đều ngán ngẫm, chán nản vì cơm trưa cũng như cơm chiều đều ít, ăn không no lại khê lẫn cháy, thức ăn chỉ có cá khô còn mặn hơn cả muối đâm, dĩ nhiên ban tổ chức lại bị kiện cáo tiếp tục, họ giải thích là do số trại sinh quá đông nên cơm nấu không xuể, tiền Nhà nước cấp quá ít nên chỉ đủ mua cá khô.

Tối đến về khách sạn, mặt mũi mọi người đều nhem nhuốc, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, chán nản lại gặp phải cảnh cúp điện nóng như lò hơi, cúp nước không có nước tắm, một số người sử dụng đèn pin để di chuyển trong đó có cô Thân thì lại bị ban tổ chức tịch thu lấy lý do quy định của Hội trại là không được sử dụng đèn pin vì sợ sẽ làm ô nhiễm môi trường? Ngày hôm sau, tất cả trại sinh bị lùa ra cánh đồng rộng cả trăm mẫu sau mùa gặt còn trơ lại gốc rạ và một khu rừng nguyên sinh khá rậm rập để tham gia chơi trò chơi lớn.

Mỗi người mang dắt một lá cờ đuôi nheo sau lưng màu tùy theo đơn vị trại, có tất cả mười màu, ai nấy đều có nhiệm vụ giữ cho kỹ cờ của mình và tìm cách giựt cho thật nhiều cờ khác màu với cờ mình của người khác càng nhiều càng tốt, ai làm mất cờ phải tìm cách giật lại, nếu không thì bị loại.

Chiều hôm ấy, sau khi tắm rửa xong, cô Thân hạ thấp giọng bảo Lợi:

– Nè, Lợi trưa mai sau khi ăn cơm xong, hai cô trò mình trốn về đi. Cô chịu hết nổi rồi.

– Dạ được. Em cũng tính nói với cô như vậy nhưng mình về bằng cách nào đây cô?

– Thì mình ra bến xe đón xe về. Cô còn tiền mà.

– Em cũng có hai trăm ngàn đây, em góp với cô nhé!

– Vậy chút nữa hai cô trò mình chịu khó mang túi xách ra dấu ở khu rừng trước đi. Trưa mai mình sẽ mang cơm vào rừng ăn rồi trốn lại trong đó, chờ đến tối sẽ trốn ra rồi kiếm chổ ngủ nhờ đâu đó, sáng sớm sẽ ra bến xe.

Kế hoạch hai cô trò vạch ra vô cùng bí mật không hề có ai hay ai biết, trời vừa chạng vạng cô và trò chỉ để lại bộ quần áo trên người và bàn chải đánh răng, còn lại cho hết vào túi xách rồi lần mò ra khu rừng cách khách sạn khoảng chừng hai cây số.

Cô Thân và Lợi giấu túi xách vào một bụi rậm có đánh dấu bằng một cái cây có hoa màu đỏ phía trước, hai cô trò còn tìm được một cái cây có tàng rậm rạp dễ dàng leo lên.

Hành động của hai cô trò hoàn toàn không lọt vào mắt ai cả, đêm hôm ấy cả hai ngủ thật ngon và qua ngày hôm sau, mọi việc đều xảy ra theo đúng như kế hoạch đã vạch sẵn của cô tổng phụ trách giỏi giang cùng sự giúp sức của thằng học trò ngoan ngoãn, dễ thương.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi trong khu rừng nguyên sinh cho đến hai giờ lại bắt đầu trò chơi, họ đâu biết là hai cô trò trường cấp II Phước Lễ A, thị xã Bà Rịa đã leo lên trốn trên cái cây cổ thụ tàn lá xanh um, rậm rạp.

Các thành viên cùng trại không hề biết, ban tổ chức trại không hề hay tuy nhiên vì đến bốn giờ chiều trò chơi mới kết thúc cho nên gần hai tiếng đồng hồ, cô và nó thực sự cố gắng chịu đựng ngồi nơi một cái hốc trên thân cây cũng may là nhờ có mấy chai nước lọc với bắp rang nhai cho đỡ buồn miệng.

Khi ánh nắng mặt trời đã hơi yếu dần, trong không gian không còn nghe thấy tiếng reo hò của các trại sinh nữa, cô với nó mới dám lần lượt leo xuống, đương nhiên là hai cô trò phải đi ngược lại hướng về khách sạn và do không biết đường biết lối nên hai người đành phải nhắm mắt đi đại.

Phần 3

Khoảng hơn nữa tiếng sau, trời càng lúc càng về chiều, trên bầu trời có nhiều đàn chim tíu tít gọi nhau bay về tổ, cô Thân và Lợi vẫn còn lang thang trên con đường đắp bờ giữa những thửa ruộng, tuy mệt mỏi nhưng vẫn hy vọng tràn trề là sẽ tìm ra được một nơi trú ngụ…
– Bộ cô và cháu hai người đi lạc đường à?

Hai cô trò giật mình quay lại thì thấy một bác nông dân trạc tuổi 55, 56 gương mặt hiền lành, phúc hậu đang vác cuốc đi sau lưng hai người khoảng 5 – 6m, thấy thế cô an tâm lễ phép trình bày là hai cô trò ở Sài Gòn ra thăm bà con nhưng do nhà bà con đã chuyển đi không rõ địa chỉ lại không biết đường đi nên bị lạc.

Bác nông dân bảo nếu hai cô trò không ngại thì ghé nhà bác ngủ lại cho khỏe rồi sớm mai con trai bác sẽ chở hai cô trò ra bến xe đón xe trở về Sài Gòn vì thấy hai cô trò thần sắc đều có vẻ đã đuối sức.

Mừng rỡ ra mặt như là vừa mới bắt được vàng, cô và nó vội vàng theo chân bác về nhà cách đó khoảng 100m hướng phải, đó là một ngôi nhà vách ván mái tôn nằm ẩn trong một khu vườn điều khá rộng, nhà tuy nhỏ nhưng sạch sẽ và được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng đâu ra đó.

Hai vợ chồng bác nông dân chỉ có duy nhất mỗi một cậu con trai trạc 17 – 18 tuổi cho nên mặc dầu nhà chật hẹp nhưng với ba người như vậy thì sống cũng khá thoải mái.

Sau nhà có giếng nước trong nên cô Thân và Lợi được tắm rửa đã đời, giũ sạch bao nhiêu mệt mỏi, ưu phiền, bực bội mấy ngày nay, đã vậy cô và nó còn được chủ nhà thết đãi một bữa cơm chiều dân giã nhưng quả thật là ăn ngon miệng vô cùng tuy chỉ có tô canh cua rau đay, dĩa gỏi hoa chuối trộn ghém đậu phụng và cá ngừ kho ớt.

Dùng bữa xong, ngồi uống nước hầu chuyện vợ chồng bác chủ nhà một chập rồi cậu con trai soi đèn pin dẫn hai cô trò ra một ngôi nhà khác nằm sâu trong vườn điều để ngủ tạm qua đêm, nhà này nhỏ hơn cả nhà trên, chỉ để một số dụng cụ làm rẫy, làm vườn nhưng có thêm một chiếc giường trãi chiếu hoa cạp điều đã hơi cũ, phía trên giăng sẵn mùng và mé đầu giường có đặt hai cái gối tai bèo song song liền kề cùng một cái mền bông khá dày.

Cậu con trai nói vùng đất này gần giáp với biên giới Việt Nam –Campuchia, tối nào cũng vậy hay có vô số chuột đồng di chuyển tìm nơi kiếm ăn khoảng trên dưới nữa tiếng mới hết, muốn chúng không chạy lên người thì lên giường bỏ mùng xuống tấn lại cho kín và nằm trong đó là chẳng sao cả.

Khi cậu con trai đốt ngọn đèn dầu nhỏ đặt lên chiếc ghế đẩu rồi đi ra nhà trước, đương nhiên cô và nó nhanh chóng làm theo lời cậu ta, khoảng 15 phút sau, quả nhiên có tiếng rào rào, chít chít vang lên cả bốn phía trong và ngoài ngôi nhà chính là lũ chuột đồng vô số đang ra khỏi tổ để kiếm ăn.

Ngồi trên giường, bên trong cái mùng tuyn đã cũ buông xuống giằng cẩn thận, cô và nó nghe như là có bão cát cuồng phong rầm rập cuốn phăng ngôi nhà, nhờ ánh đèn dầu soi tỏ nên hai cô trò nom thấy lũ chuột hết con này đến con khác không những chạy loạn xạ dưới sàn xi măng mà còn bỏ cả lên thành mùng.

Vốn sợ chuột nên ngoài việc xổ tấm mền ra trùm kín đầu, cô còn ôm cứng lấy người thằng học trò đồng hành với cô cho đỡ sợ, nó tuy không sợ chuột gì lắm nhưng do ảnh hưởng từ sự căng thẳng của cô giáo mình nên nó ít nhiều cũng phát quýnh lên và do ngẫu nhiên, nó cũng vòng tay ôm lấy cô.

Chỉ trong giây phút, gần như là vô thức không một lời xin xỏ, khẩn cầu, nó cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc uốn tém mềm mại, êm ái của cô một cách quá đỗi bình tĩnh, tự nhiên, tuyệt đối hoàn toàn không hề có chút sợ hãi, ngần ngại nào cả, tuy hơi ngạc nhiên, sững sờ chút ít nhưng cô lại lặng yên và dường như là cô đồng tình cho nó hôn cô thì phải.

Lợi vừa thở vừa vùi mặt vào tóc cô, lúc này nó cảm nhận được hết tất cả hương vị thơm tho của mùi xà bông Dove, mùi da thịt tỏa ra từ mái tóc gợn mây và thân thể hấp dẫn, tuyệt vời của cô, trong lúc cô Thân đang từ từ xoay mặt lại đối diện với nó thì đôi môi nó bị trợt từ lổ tai cô nên vô tình bắt đầu hôn trượt xuống trán, xuống mắt cô chứ chưa phải là nó cố tình.

Một cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài bỗng chốc luồn vào nhà qua khung cửa sổ nhỏ không cánh ở mé phải chiếc giường khiến cả hai cô trò tuy đắp mền nhưng vẫn cảm thấy nổi cả da gà và do vậy nên cả hai xích sát người lại để ôm nhau chặt hơn.