Cô gái ngày xưa

Cô bé vẫn đứng đó, mắt tròn xoe nhìn hắn. Quay mặt đi như giả vờ không thấy, hắn định chạy thẳng…

– Anh… Có tiếng cô bé gọi

Keee’ttttt… Tự nhiên thắng! – Thằng ngu ơi, đã chạy thì chạy lun đi, ai kiu mày thắng vậy – hắn nhủ thầm

– Lên xe, anh chở về – hắn quay qua, nói như hét lên…

Thoáng ngập ngừng, cuối cùng cô bé cũng líu ríu bước lên xe.

2 đứa đi từ từ trong mưa. Gió thổi mạnh, sức cô bé không giữ nổi cây dù, hắn thì 1 tay cầm dù phụ, 1 tay lái xe. Hắn cố gắng cầm phía trên cái cán dù, không để tay mình chạm vào tay cô bé. Hắn chạy chậm, càng chậm càng tốt, cầu cho trời mưa hoài… Ở bên anh, em nhé!

Từng giọt từng giọt mưa cứ nối tiếp nhau hoài không dứt, 2 kẻ ngồi sát bên nhau, mỗi người theo đuổi 1 ý nghĩ riêng nhưng không ai chịu mở lời cả.

– Tại sao anh không mặc áo mưa? – cuối cùng thì cô bé là người mở lời trước.

– Àh… Thì chắc tại anh quên đó thôi, hồi sáng cứ tưởng là mang theo…

– Em đâu còn là 1 đứa kon nít mà anh nói với em thế, tại sao anh lại tốt với một người không quen không biết như vậy?

Trong thâm tâm hắn ngàn lần muốn nói với người ấy rằng: “không, em lầm rồi, đối với anh, em chưa bao giờ là người không quen biết cả. Em từng đi vào mỗi giấc mơ của anh, từng là nỗi nhớ hằn sâu lên tâm trí anh… Anh đã từng cố gắng quên đi hình bóng của em trong một thời gian dài. Ngày hôm nay, vào khoảnh khắc anh gặp em, đã biết bao nhiêu lần anh muốn ôm lấy đôi vai gầy ấy, nhưng anh không thể, anh không thể, em có hiểu không, em ơi…”

Một ánh chớp lóe ngang trời, lôi hắn về với thực tại, hắn vội quay qua và nói:

– Sắp có sấm đó, em bịt tai lại đi.

Cô bé nghe theo, và Ầmmm, 1 tiếng sấm khá lớn, hắn cảm nhận được cô bé đang sợ, tay khẽ chạm lên eo của hắn

– Anh chưa trả lời câu hỏi của em mà? Mà sao anh lại biết em sợ sấm nhỉ ?

– Ờ, thì có gì đâu, lâu lâu làm người tốt vậy mà. Sao hôm nay bạn trai em không chở em về? – Hắn lảng sang chuyện khác

– Sao anh biết em có bạn trai? Em cũng thấy anh quen lắm, nhưng không nhớ nổi gặp anh ở đâu! Anh là ai vậy?

Hố! Lúc đó hắn mới biết hắn lỡ lời…

– Thì chắc anh cũng thấy có người chở em mấy lần, tình cờ thôi!

Im lặng, chính xác là hắn cũng không biết nói gì hơn bây giờ… Hắn chở cô ấy về nhà, mắt liếc thấy địa chỉ nhà, định bụng sẽ gọi 1080 tìm số đt bàn. Chợt cô bé nói:

– Ba mẹ em khó lắm, anh gọi vào số điện thoại bàn sẽ không gặp được em đâu. Anh lưu số đt dd của em lại đi, nếu có dịp gặp ở trên trường, tụi mình ra căng-tin nói chuyện nha!

Hắn hơi bất ngờ, cô bé khá dạn dĩ chứ không e thẹn như hắn nghĩ.

– Ùm, nếu có dịp thì mình gặp nhau sau… Em vào nhà, kẻo lạnh!

– “Số mình… số hưởng” – Hắn thầm nghĩ.

Trên đường về, hắn cố tình đi xa 1 chút, vòng qua con đường mà hắn vẫn thường đi, cũng là để ghé thăm một “người bạn đặc biệt”

Phần 3

Người bạn mà hắn nhắc đến là 2 cây sứ già, hoa trắng. Những ngày đầu xuân, khi những chiếc lá non chưa kịp nhú, trên cành cây chi chít những hoa là hoa. 2 cây sứ này có lẽ cũng ít nhất 3, 4 mươi năm tuổi rồi, cao như 1 cây bàng già vậy. Những ngày đầu đi học, khi đi ngang qua quãng đường ấy, hắn sững sờ trước vẻ đẹp của nó. Ngồi dưới gốc cây, nhìn lên bầu trời thăm thẳm, những bông hoa trắng muốt cứ như đang lững lờ trôi trên 1 dòng sông xanh ngắt. Hồi trước, mỗi ngày đi học về, hắn đều ghé lại ngồi dưới gốc cây 5, 10 phút gì đó, nghĩ vu vơ vớ vẩn… Dạo gần đây, chuyện học tập cũng không dễ thở nữa, nên hắn cũng không có nhiều thời gian như trước. Có lẽ cũng lâu rồi hắn mới quay lại nơi này.

Ngày hôm nay quay lại, người bạn già đã thay đổi ít nhiều. Những bông hoa đã không còn nhiều, có lẽ vì trận mưa đã làm rụng bớt. Trên cành chỉ còn lại những chiếc lá mà thôi…

Nhành hoa trắng trên nền trời xanh thẳm…

Kẻ ru hồn theo nỗi nhớ xa xăm…

Hắn về nhà, mang theo những cảm xúc khó tả. Bâng khuâng, thật sự Hắn không biết có nên viết tiếp giấc mơ dang dở này hay không? Nói trước bước không qua, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy!

Những ngày kế tiếp, 2 người có gặp nhau vài lần, khi thì ở căng tin, lúc ở quán sinh tố. Dạo này hắn không thấy người con trai ấy nữa, và qua những câu chuyện cô bé kể, hắn đã dần hiểu được nguyên nhân…

Cô bé đã được đính hôn từ thưở nhỏ! Ba của cô bé và ba Hoàng Quân(người kon trai ấy) là bạn tri giao, đã quyết định hôn ước cho 2 người từ rất lâu rồi, và dĩ nhiên gia đình cô bé cũng coi Quân như người 1 nhà. Trớ trêu thay, cô bé chỉ xem Quân như 1 người anh trai, không hơn không kém, và có lẽ cũng tại vì Quân…

Khi người ta biết chắc chắn rằng cái gì đã thuộc về mình, thường người ta không biết trân trọng nó. Quân hay đi chơi, và vây quanh hắn là bọn con gái mê đi-bar-không-sợ-má-la (Nói theo cách nói của Bác Nhái thì gọi là Bầy Beo Đời í!). Quân khá bảnh trai (dĩ nhiên không bằng hắn, hắn nghĩ vậy ^^), nhà cũng khá giả, và vì vậy, những cuộc tình của Quân thường kéo dài không lâu. Đôi khi, Quân chia tay hết những cô bạn gái của mình, rôi quay về với cô bé, chắc là để thư giãn sau những ngày stress vì… gái. Dạo này Quân lại tiếp tục những chuyến bay mới nên không đến trường, bài vở đã có cô bé chép hộ…

Hắn khá shock khi biết được những điều này, và thật sự thương cảm cho cô bé. Những lúc 2 người đi chơi, hắn cố gắng chọc cho cô bé vui. Những lúc người ấy cười, tâm hồn hắn dường như tan đi trong ánh mắt của em. Những lúc gặp bạn bè, họ gọi nhau là anh em kết nghĩa, và cũng vì thực tế, cả 2 cũng đâu thể đến với nhau.

Tình yêu là vậy, đôi khi xen lẫn giữa màu hồng, là 1 màu xanh chua chát. Dạo này hắn thường đi vòng vòng hơn, đi một mình, miên mang nghĩ về những chuyện mà hắn biết rõ là không thể làm khác được. Những lúc đó, hắn viết nhạc. Những bài hát mà hắn viết, thường là những bản tình ca buồn da diết, vì hắn có vui đâu!

Hắn chưa bao giờ chạm vào bàn tay cô bé, vì hắn không dám, và có lẽ, hắn cũng không muốn. Có 1 thứ gì đó luôn áng ngữ giữa 2 người, mặc dù đôi khi hắn biết, cả 2 đã yêu nhau tự lúc nào rồi.

Anh đã yêu em tự lúc nào

Yêu nhiều nhưng chả hiểu vì sao

Em đã theo anh vào giấc mộng

Nhiều lúc đêm dài, mộng chẳng tan

Chuyện gì tới cũng phải tới, Quân cuối cùng cũng biết được tình cảm của hắn và cô bé. Ban đầu Quân cũng không tin lắm, sau vì Quân nghĩ, cô bé không thể yêu ai ngoài hắn được. Mà hắn cũng đâu biết rằng, chưa bao giờ, chưa bao giờ thứ tình cảm mà hắn dành cho cô bé là tình yêu.

Khi người ta sắp mất 1 thứ gì đó, người ta mới biết quý trọng nó, cũng có thể người ta chỉ ích kỉ, không muốn mất thứ ấy chứ không phải là tiếc nuối gì cho lắm. Quân cũng vậy. Quân thường lên trường hơn, và cũng để không cho 2 người gặp nhau, Quân cũng nói chuyện này cho ba mẹ cô bé biết. Hắn và cô bé chỉ có thể liên lạc với nhau qua mail và tin nhắn.

Và lẽ thường, càng cấm cản, con người ta lại càng thích lao vào nhau hơn. Đến lúc đó, hắn mới nhận ra rằng hắn đã yêu quá nhiều để có thể rút lui. Mỗi tin nhắn mà cô bé gửi cho hắn đều rất ngắn, nhưng chứa đựng rất nhiều tâm sự và tình cảm…

– “Hôm nay mẹ đón, tối Quân qua, không gặp được. Nhớ lắm, ngủ ngon”

– “Ùm, cố lên, ngày mai ở căng tin nha, tiết 3 cúp. Đợi. Ngủ ngon”

– …

Đối với cả hai, mỗi 1 ngày giờ đây trở nên rất dài, cảm giác nhớ, lo lắng, chua xót xen lẫn nhau. Nhưng họ vẫn luôn nghĩ rằng: “Cố lên, bây giờ cũng có 1 người vẫn đang đợi mình kia mà, mình sẽ không bỏ cuộc đâu”