Chuyện tình tu sĩ

Đây là truyện tưỡng tượng 100% , nhân vật, địa danh , thời gian , không gian , nơi chốn ,vvvv….tất cã đều là do bịa đặt, nếu có sự trùng hợp nào là do ngoài y’ muốn , chỉ là muốn góp vui vài phút cho các bạn thích đọc truyện phong lưu diễm tình . Ai đọc xong rồi nói truyện tà dâm thì xin đọc lại lần nữa , lần nữa . Chua’ Jesus xưa kia có nói :”Chớ tà dâm”, (như vậy “chính dâm” thì cứ việc tự do làm tới) . Truyện này chỉ cố gắng nói lên y’ nghỉ đó : khuyên nhủ đừng tà dâm .

NĂM 2000 tôi về VN thăm quê nhà sau gần hai mươi năm xa cách . Sau khi gặp gở họ hàng thân quyến , tôi đi tìm lại bạn bè củ để thăm viếng . Kẻ mất người còn , người tha hương như tôi ,kẻ cố ra đi 5 lần 10 lượt không xong , kẻ làm ăn nên ra giàu co’ , người sống nghèo nàn chật vật , đủ cả . Trong một buổi họp mặt cuối tuần , một anh bạn của tôi bất chợt nhớ ra nói :
– Anh Bờm này , anh có thì giờ rảnh rổi , ngày mai đi với tôi đén một chổ này , gặp một người . Chắc là không uỗng công anh về Vn chuyến này đâu ….
Tôi trã lời :
– Ai vậy ?!…..
– Âỵ ! Nếu anh muốn biết , ngày mai đi với tôi rồi anh sẽ biết , không uỗng công đâu !

Tò mò , hôm sau tôi theo anh bạn lên xe đò đi ra khỏi thành phố . Xe chạy suốt cả ngày , đến khi trời đã xế chiều , chúng tôi mới xuống xe đi bộ mấy tiếng đồng hồ nữa , đến một vùng dân cư thưa thớt , ruộng nương khô cằn , xa xa mới có một mái nhà lá nghèo nàn . Đến một chân núi có một ngôi nhà lá cao ráo trên một vuông đất khang trang có tấm bảng ” Chữa bệnh miễn phí ” , bạn tôi dẩn tôi đi vào như đã quen thuộc từ lâu . Bên trong nhà chỉ có môt người đang ngồi làm việc gì đó bên ánh đen` dầu soi không đũ sáng cả nhà . Thấy chúng tôi vào , người đó nhìn lên .

Bạn tôi hỏi :
– Bây giờ gặp nhau , anh còn nhớ là ai đây không ?
Chúng tôi lặng im nhìn nhau . Bất chợt , tôi nhìn ra ,kêu lên :
– Úy trời !Có phãi là anh Thơm , trước ở Tiểu bang Redcherry không ?
Ông ta cũng vừa nhận ra tôi :
– Anh la` Bòm ở thành phố Trillium đây mà ?

Mừng quá chúng tôi ôm nhau , không ngờ là còn găp lại nhau trên đất quê hương . Tối đó sau bữa cơm dưa muối , ba chúng tôi nằm thức suốt đem ôn chuyện đời . Sáng hôm sau , sương núi còn mờ mờ chúng tôi thức dậy pha trà uống , anh Thơm cố cầm giữ tôi ở lại thêm mấy ngày không được vi` sắp đến ngày tôi phải lên phi cơ trở về . Mặt trời rạng hồng một góc trời đông , lác đác có mấy người dân trước cửa vào xin chữa bệnh . Anh Thơm bịn rịn tiễn tôi và anh bạn ra về cho kịp chuyến xe . Anh chạy vào nhà lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho tôi , nói :
– Biết có còn gặp nhau lần nữa hay không , anh Bòm đoc. tập sách nhỏ này sẽ hiểu tại sao tôi đang sống ở môt nơi văn minh ,tiện nghi tân tiến nhất thế giới , bản thân giàu có danh vọng nhiều người ước mơ được như tôi mà tôi lại bỏ hết cả về đây sống đời áo vá ,cơm rau thanh đạm cuối đời . Không đi tu mà như là xuất thế đi tu , chẵng là đạo Chúa cũng chẵng là dạo Phật , mà hòa nhập với Đời để giúp Người , những người nghèo khổ ở chốn thâm sơn cùng cốc này . (còn tiếp).

*Redcherry : Red-chery : trái dâu xê-ry đỏ
*Trillium : Mot loại hoa trắng có ba cánh ,nở vào tháng 5 , như những tấm thãm trắng khắp mặt đất ,ỏ Bắc Mỹ .

*
* *

Biết còn gặp lại lần nữa hay không …..? ….Tôi nhìn người đang đứng trước mặt tôi .Người bạn từ thuở học trò từng tranh cao thấp giải bài toán khó , cùng mê một tà áo dài thước tha , vào quân ngũ cùng chia nhau diếu thuốc lá giữa rừng quân trường . Chia tay nhau khi ra trường ,đến khi non nươc đổi màu cờ , tôi vượt biên , tình cờ gặp lại nhau trên đất khách , cùng cất tiếng cười kha kha kha… tưởng mày chết rồi …Rồi vì công ăn việc làm ,tôi và bạn lại chia tay , kẽ Đông người Tây . Thĩnh thoãng tôi có nghe nói anh được lên Tivi dược Thống đốc này , Thị Trưỡng nọ trao tặng giải thưỡng Di Dân Thành Công trong năm kia năm kìa,trong lòng lại thấy vui vui ,mừng cho bạn .
Bây giờ gặp lại nhau trên đất quê hương ,bạn tôi đứng đó trong bộ quần áo nâu dân quê bạc màu củ kỷ ,tóc đã bạc nữa mái đầu , nụ cười ấm áp hiền hòa . Có gì không trong dôi mắt vẫn còn tinh anh thiêt tha với đời ,nhưng hình như gợn chút mây buồn ?.

Tôi nhìn quanh những mái nhà thấp thoáng dưới màu xanh vườn lá bao quanh , những con đường làng đất bằng phẵng học trò đang tung tăng đến trường , người người đang ra đồng làm viêc . Ai đi ngang qua chúng tôi đeu chào hỏi bạn tôi . Có phải bạn tôi đã bỏ tất cã vinh quang giàu có ở xứ người ,về đây làm một người tầm thường để cùng đóng góp một bàn tay cho quê huong ?

Biết tương lai còn có găp nhau nữa không hay đây là lần gặp nhau cuối đời ….Tôi và bạn chia tay bịn rịn tưởng không rời ……

*
* *

Trên phi cơ bay về ….xứ người . Tôi mở quyễn sổ viết tay của anh Thơm ra đọc . Lòng miên man nghỉ đến anh , tôi hiểu một điều là khi anh đưa cho tôi quyễn sổ này là anh đã dứt khoát,chôn chặt quá khứ và những ngày còn lại của đời anh chỉ còn là ngôi làng quê nhỏ bé bên chân núi xa xôi đó :

TÔI LÀ MỘT DOANH NHÂN , một doanh nhân thành công trên thương trường Bắc Mỹ .

Khởi đầu , tôi cũng gặp những khó khăn như bao người mới đến trên đất nước xa lạ này . Tôi chịu khó ban ngày đi làm ban đêm đội tuyết đi học thêm ngoại ngữ . Dịp may đến với tôi lúc nào không hay khi môt người bạn cùng lớp nhờ tôi phụ giúp sữa nhà cua anh vào những ngày cuối tuần . Khi xong công viêc thì người bạn đề nghị :
– Tai sao hai dứa mình không hơp lại đi sữa nhà cuối tuần kiếm chút đỉnh tiền thuốc lá , đổ xăng …hỉ ? .

Tôi đồng ý liền không do dự ,vì tôi đang cần tiền :vợ tôi còn đang đi học lại để lấy lại cái Bằng Giáo Sư Toán và cuối tuần thì nàng vẫn có thì giờ săn sóc hai đứa con còn nhỏ .

Công viêc trôi chảy cho đến lúc bạn tôi coi tôi đương nhiên là Trưỡng Nhóm vì tôi nói tiêngAnh giỏi hơn và có tài ăn nói bắt những khách hàng “cù cưa” phài moc’ túi ra trã tiền sòng phẵng.

Từ từ công viêc mỗi lúc một nhiều hơn , khách hàng đông đến nỗi tôi làm luôn toàn thời ,rồi chạy mướn thêm người thêm thợ để làm việc cho kịp thời hạn . Đến lúc tôi phải mướn một văn phòng và có thư ký thì tôi trở thành một ông chủ lúc nào không hay…

Tôi chơi bạo thêm một cú nữa là dốc hết vốn liếng mua mot căn nhà củ , sữa sang lại chắc chắn ,hoàn toàn đẹp mắt rồi bán lại . Chuyến đó tôi lời gấp đôi , một tháng làm việc bằng lợi tức của hai ba năm cộng lại.

*
* *

Với số tiền lời đó tôi “không ngủ quên trên chiến thắng” , tôi chơi bạo mua thêm mấy căn nhà nữa , rồi “bổn củ soạn lại” và tiền đẽ ra tiền . Cùng lúc trong tay tôi có gần 100 nhân viên đay` đủ ngành nghề xây cất và nhân viên văn phòng ,có luôn cả luât sư chuyên ngành về luật xây dựng để cố vấn cho tôi về luật pháp.

Đến đây thì ngôi trường củ, ngày nào tôi mới chân ướt chân ráo đến định cư học ESL (English as Second Language), bây giờ họ mời tôi đến dạy những course buổi tối về xây cất và quản trị ,điều hành về kinh doanh xây cất cho chính người bản xứ .Thỉnh thoãng ra phố một vài học viên da trắng gặp tôi họ cúi đầu chào gọi “Sir” khiến cho đồng hương tóc đen mở to mắt ngạc nhiên .

(* dựa theo chuyện có thật : môt bà nọ mới định cư đươc 3 năm ở Băc Mỹ mở một tiệm, rồi hai , rồi ba , rồi dây chuyền Tiệm Phở ở nhiều thành phố khác nhau , đươc trường củ (ESL) mời về giãng dạy course kinh doanh restaurant).

Ví phỏng đường đời bằng phẵng cả ,
Anh hùng , hào kiêt có hơn ai .

Hai câu thơ xưa của cụ Nguyễn Công Trứ thế mà đúng phong phóc . Đừng nghỉ rằng công ty xây cất của tôi cứ như thế mà đi lên, lượm tiền bỏ vào túi qua công trình này đến công trình khác . Còn nhưng Công ty khác trong thành phố , nhất là nhưng công ty của người bản xứ , họ đâu có để yên cho một tên vô danh tiểu tốt tung hoành trong ngành xây dựng của họ . Họ cũng kèn cựa , phá giá , kiếm chuyện tùm lum .(Cắt bớt truyện để dẩn nhanh hơn vào đề tài chính)