Chuyện tình năm cuối

Sáng hôm sau, thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, tôi quên rằng chưa cho em uống tránh thai khẩn cấp. Vội gọi điện cho em, nhưng em lại không nghe máy. Tôi xách con xe cùi của mình chạy thẳng qua chỗ em, thì bạn em nói em không có ở phòng. Nhưng nhìn đôi dép để ở ngoài tôi cũng tự hiểu em đang tránh né tôi. Chẳng lẽ 1 đêm ân ái lại trả bằng 1 tình yêu sao?

Nếu vậy, nó sẽ là sự đánh đổi quá khập khiễng với tôi. Vì lúc này, tôi cần tình yêu hơn tình dục. Tôi không muốn chỉ vì chuyện này mà tôi và em xa nhau. Nó như cái gì đó rất là lãng xẹt. Tôi lúc đó trong người bổng cảm thấy bực tức. Nhưng rồi cũng thôi. Tôi quay về nhà, nằm và cứ thế tôi nhắn cho em rất nhiều rất nhiều lời yêu thương.

Nhưng rồi mọi thứ cũng biệt vô âm tín, khi tôi phát hiện em đã tắt nguồn máy và các tin nhắn của tôi vẫn chưa đến được máy của em….

Mỗi ngày trôi qua là một ngày nặng nề với tôi. Sợ mất em thì có, nhưng sợ em không gặp tôi để uống thuốc tránh thai thì lại nhiều gấp bội phần. Tôi suy tư đến cái viễn cảnh em đi phá thai, hoặc bỏ học nuôi con, hoặc tìm đến nhà tôi để đòi cưới. Chắc tôi mang nhục cho dòng họ lắm.

Nghĩ là vậy, nhưng trong đầu tôi chợt lóe lên một tia hi vọng. Đó là tìm thời khóa biểu của em. Tôi đều biết các ngày em đi học, nhưng khổ thay tôi chưa lần nào hỏi phòng học của em. Cái trường thì lớn, có đến cả trăm phòng là ít. Dãy nhà A,B,C…. Đủ kiểu. Biết tìm em nơi đâu!

Tôi mon men đến văn phòng khoa của em, vào gặp cô thư kí, tôi bảo rằng muốn in thời khóa biểu của lớp em. Nhưng cô bảo, lớp học lâu rồi. Giờ in làm gì? Tôi lại sử dụng đủ mòm mép cuối cùng cô cũng in cho tôi thời khóa biểu.

Biết được phòng học của em. Tôi như mở cờ trong bụng. Trưa hôm ấy, em có tiết học tại phòng x.x. Tôi mon men đi sớm và đứng ngay đầu cầu thang dọc hành lang phòng học của em, để đợi em. Con tim tôi luôn hồi hộp khi nhìn thấy bóng dáng của ai đó hao hao như em. Nhưng rồi tất cả không phải là em!

Tôi đợi mãi, biết bao nhiêu người đi qua, đi lai. Lên xuống, thì cuối cùng em cũng xuất hiện. Em thật xinh trong chiếc váy rất hợp với em. Chiếc nơ màu xanh càng tôn thêm cái gì đó rất hồn nhiên trong sáng. Em thấy tôi, tôi nhìn em. Rồi em vội bước đi. Tôi như kẻ mất hồn, lúc đó tâm trí tôi muốn lại nói chuyện với em. Nhưng bàn chân tôi thì lại như bị đóng băng. Không thể diễn tả được.

Em vào phòng, tôi đứng đó.

Cả 2 đều biết sự có mặt đó. Nhưng chẳng ai nói với ai. Tôi cầm điện thoại, gọi cho em, nhưng điện thoại lại không đổ chuông. Đứng thẩn thờ, cho đến khi chuông báo học vang lên. Tôi nặng nề âm thầm bước xuống căn tin trường. Ngồi trong 1 góc, nhâm nhi ly sting dâu đỏ ấu.

Đợi, lại đơi. Thời gian trôi qua nặng nệ thật. Chiều rồi, sắp đến giờ em ra về. Tôi lại mon men đứng ngay chân cầu thang, đợi em. Giờ nghĩ lại tôi như một kẻ si tình. Ngẫn ngơ thơ dại vì em….

Lần nay em đi chung cùng đám bạn, em lại nhìn tôi. Tôi cũng nhìn theo em. Em vừa đi qua, tôi len theo đám đông đi phía sau em. Lũ bạn em vài đứa cũng biết tôi. Nhưng có vẻ như bọn chúng cũng không dám bắt chuyện với tôi.

Đợi khi em vừa tách khỏi đám bạn. Tôi vội đi nhanh lên, song song em. Rồi nói nhỏ:

– Nói chuyện với anh tí được không?

– Có gì không anh H?

Nghe xong câu đó, tôi như choáng váng. Chẳng lẽ em thay đổi nhanh thế sao? Sao em lại lạnh nhạt với tôi như vậy? Và vô vàng câu hỏi tuôn trong trí não của tôi.

Tôi nghẹn đắng: – Ờ thì, anh chỉ muốn nói chuyện thôi mà.

Em nhìn tôi, tôi nhìn em. Đôi mắt tôi như long lanh lên, như sắp có những giọt nước chảy ra từ trong đôi mắt tôi vậy. Em thì chẳng có chút cảm xúc gì?

Và rồi em đồng ý, chúng tôi lại 1 góc sân trường. 2 đứa ngồi nhìn những chiếc lá rơi. Đến giờ tôi cũng chẳng biết đó là cây gì…

– Anh có gì nói với em thì nói đi.

Tôi im lặng, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi chẳng biết nói gì nữa. Khi ở 1 mình tôi có biết bao câu hỏi, còn khi ngồi đây, bên cạnh em, tôi lại chăng có gì để hỏi.

Một hồi lâu, tôi hỏi em: – Em còn yêu anh không?

Em im lặng…tôi im lặng… không khí thật nặng nề.

Im lặng một hồi lâu, em hỏi lại:

– Anh có gì nói với em không?

Tôi im lặng như một đứa trẻ, chẳng biết nói điều gì. Tôi khẻ lắc đầu…

Em đứng dậy:

– Vậy thôi em về đây.

Và thế là em bước đi. Đợi em vừa khuất bóng, tôi lấy điện thoại ra và nhắn: ” Không hiểu sao khi gặp em anh chẳng biết nói gì. Còn khi không gặp em, anh co biết bao câu hỏi dành cho em.”

Em trả lời tôi : “Vậy thì anh hãy gọi điện mà nói chuyện”.

Thế là tôi vội gọi điện cho em, tiếng nhạc pretty boy quen thuộc ngày nào vẫn vang lên. Em alo. Tôi lai im lặng. Em bảo: “Anh mà không nói thì thôi nha!”. Tôi nghe xong, như bừng tỉnh, tôi cứ à ừ rồi lấy hết mọi thứ, nói đủ thứ mà tôi chẳng nhớ là lúc đó tôi nói gì. Chỉ đại loại là tôi yêu em lắm, tôi nhớ em lắm, tôi mong cho đôi ta mãi mãi không bao giờ rời xa nhau….

Em im lặng… rồi em nói: “Thực ra, em cũng còn yêu anh nhiều lắm. Nhưng cứ như em vừa đánh mất một cái gì đó rất quan trọng. Và em rất khó tả. Em cần có thời gian. Anh hãy cho em thời gian, nếu vượt qua được, em sẽ đến với anh. Còn nếu vượt qua không được. Chắc …”

Tôi nghe xong, vội vàng đớp lời như sợ rằng em sẽ biến mất. Đừng có rời xa anh. Anh cần em trong đời này lắm…. Và rồi em bảo, em biết rồi. Thế rồi cuộc nói chuyện kết thúc tại đấy..

Từ đó, mỗi ngày tôi đều nhắn tin chúc em 1 buổi sáng tốt lành, trưa thì chúc em ăn ngon miệng, tối lại chúc em ngủ ngon. Lâu lâu lại nhắn những lời yêu thương thật dài. Và cuối cùng công sức tôi cũng được đền đáp, em cũng hồi âm lại cho tôi. Dòng tin nhắn ngắn nhưng nó như chưa đựng toàn bộ những gì tôi đang mong muốn: “Tôi nay anh chở em đi dạo phố nha!”

Tối đó, tôi đến sớm hơn giờ hẹn đến gần nữa tiếng. Ngồi ngóng bóng dáng của em trước cổng trường đại học. Biết bao nhiêu sinh viên đi qua đi lại, có người đi ăn tối, có người thì đứng đợi bạn. Có nhóm lại họp nhau bàn tán… Và chắc cũng có nhiều kẻ si tình đang ngồi trên chiếc xe đợi người yêu tới.

Cuối cùng em cũng xuất hiện, em thật xinh. Gặp tôi, em nở nụ cười với tôi. Tôi cũng vậy. Em cười rất tươi. Rồi em lên xe, em ôm tôi, gục đầu vào vai tôi trong khi tôi chưa chạy xe ra khỏi cổng trường. Biết bao anh mắt đi ngang qua nhìn tôi với vẻ tò mò…

Tối đó, chắc là một buổi tối mà tôi nhớ mãi. Khi tôi đã có lại được em. Em vui vẻ, hồn nhiên và bắt tui dẫn đi ăn KFC bù lại bao nhiêu ngày qua ít ăn….

Một tháng sau đó, chúng tôi lại vui vẻ với nhau, thân mật nhưng tuyệt nhiên chuyện ấy không hề tái hiện lần thứ 2. Dù có đôi lần tôi mở lời, và những lần đó đều bị em từ chối. Một tháng chờ mong, một tháng rồi sao em vẫn chưa có kinh. Em bị trễ hết 6 ngày rồi. Em thú thật với tôi.

Đúng, 1 tháng tôi vui vẻ, 1 tháng hạnh phúc nhưng cũng là một tháng của lo âu. Lo vì em chưa uống thuốc tránh thai, lo vì tôi mường tượng tương lai nếu em có thai, em sẽ như thế nào!? Và thế là 1 tháng tôi lo âu và chờ đợi.

Chắc em cũng vậy, tuy bên ngoài, gặp tôi em đều vui đùa, nhưng bên trong, tối nào em cũng lo. Có đêm em nhắn với tôi những lời mà chắc không gặp nhau em sẽ lo lắm, đó là em sợ có thai.

Tôi cũng vậy, tôi bắt đầu search trên mạng những biểu hiện của có thai rồi tra khảo em. Em có thấy đi tiểu nhiều không? Có thấy buồn nôn không? và tuyệt nhiên em không có biểu hiện đó. Hi vọng… trong lo sợ

Ngày thứ 7, nếu em vẫn chưa có chúng tôi quyết định sẽ thử thai. Và ngày đó, que cho biết em có thai….

Chúng tôi như sụp đổ, em khóc rất nhiều. Tôi chẳng biết làm sao? Phá hay giữ, rồi tương lai sẽ ra sao? Rồi chuyện tình 2 đứa có còn tiếp tục đẹp như ngày nào không?