Chuyện đời tự kể

– À à… ờm… có cần tôi qua giúp gì không.

– Ừm… cũng được á. Để gọi cả Tâm qua 3 đứa làm cho vui.

– Oki. (Tưởng được 2 đứa vậy mà mọc thêm con kỳ đà này).

Chiều hôm sau, lớp em được nghỉ. Như đã hẹn. Em đạp con xe đạp mặc 1 cái áo sơ mi dài nhưng xắn tay cùng 1 cái quần âu. Con T tiến bộ hơn thì có con Wave đến nhà Phương Anh. Em mới chỉ vào tới sân nhà thôi nên mọi thứ bỡ ngỡ lắm. Còn con T thì là lần thứ 3 4 gì đó rồi.

Bấm chuông 1 hồi thì Phương Anh ra mở cửa:

– A… vào đi. Chào bố tôi 1 câu rồi chúng ta làm.

Phương Anh mặc bộ đồ ở nhà. Mốt giấu quần. Cái áo phông rộng che đi cái quần đùi bên trong. Chân gì mà dài, trắng, không nốt muỗi đốt. Đi theo sao Phương Anh mà thấy sân gì mà to, đủ cho 2 cái ô tô. 1 cái SH. 1 cái future màu xanh nc biển để. Miên man cây cảnh nữa… đang mân mê mấy cái cây tính vặt cái lá coi sao thì 2 đứa đã vào tới trong nhà rồi. Chạy vội theo vào trong càng choáng ngợp. 1 bức bình phong khá lớn có hình con hổ và đại bàng (bác nào biết tên xin chỉ giáo). 1 bộ bàn ghế gỗ khá rồi thuốc lào. Mà cái điếu cũng đẹp, bọc bạc rồi khắc khắc các thứ. Ông anh hôm nọ ngồi cái ghế đơn. 1 Ông bác mặc sơ mi quần âu đang đọc báo, chắc là bố Phương Anh ngồi ghế dài:

– Cháu chào bác.

Em cũng khẽ cúi đầu chào. Bác cất tờ báo nhìn qua cái kính.

– T à… còn cậu là.

– Đứa hôm nọ lai Phương Anh về con nói với bố đó. Ông anh kia đáp (lúc đó tưởng đây là anh trai Phương Anh nhưng không phải, sẽ giải thích sau).

– À… 2 đứa tới giúp Phương Anh hả. Ờ thì làm gì thì làm. Bác đi có chuyện phải chiều mai mới về. Bác đi luôn cho kịp. 2 Đứa vất vả nhé.

– Dạ vâng. 2 Đứa cùng đồng thanh.

Được 10 phút dặn dò gì gì ấy thì bố Phương Anh cùng anh kia cũng lên đường (Ấn tượng ban đầu về bác khá ngắn, chỉ có vậy). Để lại 3 đứa cũng chuẩn bị làm. Cũng chỉ đơn giản là hoa quả cùng làm vài món nhậu đơn thuần (mình em nấu, 2 đứa kia hót phét với mỗi xếp quả. À quên bố em là đầu bếp nhé cái gì chứ đồ nhậu em thành thục lắm). Ngan xào lăn, cá chỉ vàng, 1 ít bò gác bếp (nam gọi là hun khói đấy), nem nướng…

– Wow… ngon dữ. Ông biết làm đó à. Không ngờ luôn.

– Biết chứ sao không. (Em tôi còn còn thịt được thì dăm ba món này nhằm nhò gì).

– Giờ tôi với T ra mua bia. Ông ngồi chờ rồi ta ra dọn nhé.

– Ok.

Khi 2 người vừa đi. Em chạy nhanh vào WC vuốt vuốt các thứ. Lôi trong túi cái hộp quà. 1 cái lắc, tuy không đẹp, không đắt tiền nhưng em nghĩ Phương Anh sẽ thích.

Bày biện xong xuôi mà chưa thấy về. Bên ngoài đã lác đác vài anh tầm tuổi Phương Anh tới rồi. Lúc Phương Anh về mở cửa. Ôi toàn người thành phố. Ai cũng cầm hoa rồi hộp to ơi là to. Có người còn mua con gấu bự bằng nửa người em. Phương Anh mải tiếp bạn nên không để ý em.

– Đợi lâu không. Dọn rồi hả. Au tu ma tích dễ sợ. T nói.

– Không dọn đợi 2 bà tới lúc nào mới song.

Cuối cùng đã bắt đầu. Mọi người trải chiếu ngồi quây quần dưới bộ bàn ghế gỗ. Bia được bật sẵn chỉ đợi nhân vật chính. Phương Anh diện 1 cái váy ngắn đen. Áo sơ mi kéo lệch 1 bên vai để lộ cái dây áo màu đen to (không phải dây áo con đâu nhé, chả biết miêu tả sao cho các bác). Trang điểm nhẹ, chỉ thêm ít phấn cùng màu son đỏ nhẹ. Mái tóc ngang vai xõa bồng bềnh. Nụ cười mất mặt trời nữa chứ. Bao nhiêu vẻ đẹp của Phương Anh được lộ ra… kiệt tác.

Vào tiệc thì được giới thiệu các thứ. Em và con T bị đùn hẳn vào góc. Toàn bạn cấp 3 của Phương Anh. Quần áo đắt tiền, điện thoại xịn, tặng cho Phương Anh đủ thứ quà mà Phương Anh không cầm nổi. Sao tự nhiên lúc đó em lại cảm thấy không nên lấy quà của mình ra. Thật xấu hổ khi đem món quà bé tí của mình đặt cạnh những món đắt tiền kia.

Bữa tiệc diễn ra. Em và T bị “ra rìa” vì bạn Phương Anh bâu lấy Phương Anh không tha chụp ảnh nói chuyện các thứ. Cảm giác buồn bã. Cầm lon bia lần đầu uống bia tu 1 mạch hết 1 lon (các bác nghĩ em xạo, biết nấu món nhậu mà kêu lần đầu uống bia. Xin thưa nấu cho nta ăn chứ em đâu được thầy u cho uống bia rượu).

Lon đầu rồi lon 2 rồi lon bao nhiêu cũng không rõ cảm giác lâng lâng rồi không nhớ gì nữa. Em không thể nào nhớ được bản thân đã uống mấy lon hay đã làm gì lúc đó. Chỉ nhớ sáng hôm sau, khi tỉnh dậy định mệnh đã đến…

Phần 4

Sáng hôm sau thức dậy. Đầu đau nhức như búa bổ. Họng đã khát khô. Mắt còn quay cuồng vì cuộc bia ngày hôm qua. Nhưng… có gì đó khang khác. Em hôm qua không ngủ trong phòng trọ của mình. Nói cách khác là hôm qua em đã không về. Nhìn xuống thì thấy bản thân không mặc áo. Để ý xung quanh chỉ thấy cái quần dài nằm ở trên cái ghế bàn trang điểm cạnh giường.

Lật vội cái chăn thì đúng thật em đang trần như nhộng. Nhưng lại có 1 vệt máu nhỏ trên tấm ga giường màu hồng (lúc này em vẫn chưa biết đó là máu gì). Lúc này thực sự không còn tâm trí để ý xung quanh. Chỉ biết lấy vội cái quần dài lao ra ngoài phòng. Chân vẫn đứng chưa vững.

Chập choạng bước đi xuống cầu thang, vẫn cái bức hoạ ấy. Thôi chết… em đêm qua ngủ lại nhà Phương Anh. Đầu em lại đau như búa bổ. Căn nhà đóng cửa im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng bếp gas dưới nhà đang đun gì đó.

Chạy xuống nhà bếp… ôi… Phương Anh… người em vẫn luôn yêu để trong lòng… cô ấy hôm nay mặc mỗi cái áo sơ mi của em… đôi chân dài miên man cùng cái áo sơ mi rộng cũng không thể che được Phương Anh đang chỉ mặc mỗi quần lót.

Em như chết lặng đứng nhìn Phương Anh không chớp mắt… chuyện gì đang xảy ra. Chính bản thân em cũng không thể giải thích. Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu em.

– V dậy rồi à…

Giọng Phương Anh như dài ra. Chạm đến em làm em tỉnh dậy trong sự im lặng… em chạy đến ôm chặt Phương Anh vào lòng. Phương Anh đang cầm đôi đũa sau 1 hồi khựng lại vì bất ngờ cũng đưa dần đôi tay thon lên ôm nhẹ bờ vai em. Phương Anh đã khóc, khóc không thành tiếng nhưng Phương Anh đã chảy nc mắt vào trong ngực em.

– V xin lỗi. V không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng…

Phương Anh nghe đến vậy nhưng càng được đà để khóc to hơn. Đến lúc này đã có thể nghe rõ tiếng khóc của Phương Anh. Nc mắt đã ướt trọn ngực trái của em rồi.

– Nhưng Phương Anh à. Anh yêu em. Đã yêu từ rất lâu rồi… đừng khóc nữa.

Thả Phương Anh rồi nhẹ nhàng đưa 2 bàn tay lên đôi má Phương Anh (à quên, cho dễ hình dung mặt Phương Anh kiểu Nancy ấy, tất nhiên là không được xinh như thế nhưng cũng đoạn 8 điểm và thêm được cái má lúm và răng khểnh). Lau nhẹ đôi mắt hoen ướt. Phương Anh mở to mắt nhìn em với ánh mắt ngây thơ, trong sáng. Em hôn nhẹ lên trán Phương Anh 1 cái. Dường như sau nụ hôn đó. Phương Anh đã không còn khóc.

2 Đứa nhìn nhau 1 hồi dài. Em cũng quyết nói lên để xua đi cái không gian nặng nề đó.

– À… hôm nay mới là sinh nhật em phải không.

Dần dần từ trong túi quần lấy ra cái hộp quà bé mà chả hiểu sao nó lại bẹp rồi. Đương nhiên nhìn cái hộp quà như vừa bị dẫm lên vậy em chỉ biết mở to mắt mà ngạc nhiên kiểu thôi rồi ăn lol rồi. Phương Anh nhìn vào hộp quà mà cũng bất ngờ như em nhưng may sao vậy mà đã cười luôn. Em gãi đầu cười trừ. Mở hộp quà thì là cái lắc chân bạc.

– Cái hộp thì hơi bết 1 tý. Quà cũng không đáng giá. Nhưng đây là cả tấm lòng của anh cho em. Anh biết nó không có giá trị về mặt tiền bạc. Nhưng… (lúc đó tự nhiên lại tuột xích, bí từ).

– Đeo cho em đi…

Em im lặng không nói nữa. Quỳ xuống chân Phương Anh đeo cái lắc vào chân phải Phương Anh. Phương Anh cũng đã nhấc nhẹ chân lên từ lúc nào. Đứng dậy. Phương Anh như nở 1 nụ cười hạnh phúc mà ôm chầm lấy em. Lúc đó với em trái đất như thôi quay.