Chuyện đời tự kể

– Đi đâu đó. Sao dạo này lạnh nhạt với tôi vậy.

Phần 2

Em không nói gì. Chỉ cúi mặt lẳng lặng bước ra khỏi căn phòng y tế đầy mùi oxy già. Bọn con trai các khoa từ lúc nào đã vây kín cửa phòng y tế, đứa thì hóng, đứa thì ngắm nữ thần của chúng nó. Riêng em đầu quay về 1 hướng. Giờ về cũng đến. Em dọn dọn dụng cụ để trả phòng vật tư bỗng con bé lớp trưởng tới:

– V ơi. V cho Tâm nhờ tý. V lai Phương Anh về hộ T nhé. Bọn con trai về hết rồi. Còn cái xe máy nữa. (Chả giấu gì các bác. Em có bằng lái từ cuối 12 vì phải đi xe máy nhiều phụ gia đình).

– Bọn con trai đâu???

– Chúng nó đi về hết rồi. V cũng thấy mà. Vả lại được lai Phương Anh về đến tận nhà còn gì (con bé thâm vcl)

Tự nhiên em lại được làm việc mà biết bao nhiêu đứa con trai thèm khát được làm. 1 là do không còn ai thật. 1 là em cũng thích nên em không việc gì phải từ chối. Con bé T dìu Phương Anh ra nhà xe đợi em dắt con xe SH nặng tổ bố của Phương Anh ra. Đcm xe chắc nặng gấp đôi em. Vật vã 1 lúc thì cũng ra đến chỗ Phương Anh. Phương Anh chật vật mãi mới leo lên được xe. Ngồi 1 bên. Em ngoái lại nhìn cái xe đạp. Chiều nay đi chợ bằng gì đây T. T vì phải để xe đạp ở lại.

Đưa Phương Anh đi trên con đường vắng Phương Anh và em không nói gì. Cảm nhận tiếng lá rơi cũng có thể phá tan khung cảnh não nề đó. Vào tp rẽ đi đoạn quảng trường là sẽ tới khu giàu nhất tp (tất nhiên lúc đó em chưa biết). Rồi cũng tới nhà em. Ôi… Cái cửa to vật, được sơn màu vàng chứ chắc không được mạ vàng đâu. Cái sân nhà còn to hơn cả cái nhà thầy u em đang ở. Bên trong là 2 con xe ô tô và 1 con là con hôm nọ đâm em. Phương Anh lặng lẽ rút cái đt gọi điện. Gọi xong cúp máy:

– Cảm ơn V đã đưa Phương Anh anh về. Thế V lát đi gì về vậy?

– À tôi lát bắt xe bus về. Tôi thấy bến ở ngoài kia rồi.

Phương Anh không nói gì cho đến khi lại thg cha hôm nọ xuất hiện.

– Phương Anh… bị sao không? Để anh đưa vào.

Ông anh đó dìu Phương Anh vào mặc em khó khăn với cái SH không cho lên dốc nổi. Chảy bao nhiêu mồ hôi mới dắt được em nó lên hè. Toan về thì ông anh kia xuất hiện.

– Chú em tên gì? Nhìn chú anh thấy quen quen.

– Em tên V. Bạn cùng lớp Phương Anh. Bạn bị gạch rơi vào chân. Em đưa Phương Anh về. (Đcm đừng nhớ tới tôi)

– À ra thế. Thế có cần anh đưa về không.

– Dạ không anh. Em đi xe bus về được.

– Ok chú em. Anh cảm ơn.

Ra bến xe bus. Bắt 2 trạm để về phòng. Chạy vội ra chợ mua miếng cá khô. Em nhớ hôm đó 8h mới được ăn cơm. Người đã gầy rồi thì chớ còn hành nhau.

Sáng hôm sau em thức lúc 5h sáng để… đi bộ tới trường vì không có xe bus tới đó T. T. Đi bộ đến khoảng 6h rưỡi tới cổng thì thấy…

Là Phương Anh. Không biết từ lúc nào Phương Anh đã tới cổng trường. Như có một bóng ma vô hình đẩy tôi chạy đến bên Phương Anh. Chống tay xuống đầu gối thở hổn hển.

– Phương Anh đến đây lâu chưa. Sao không vào trường?

Hôm nay Phương Anh mặc 1 cái quần bò bó. Đủ tôn lên cái chân dài miên man (Phương Anh 1m65) chân vẫn dán mấy miếng thuốc gì gì đó.

– Phương Anh đến lâu rồi. Sao hôm nay không đi xe bus.

– Ở đây là gì có bến đâu. Em gãi đầu trả lời.

– Thôi vào đi. Dìu Phương Anh vào với. Phương Anh mua đồ ăn sáng rồi. Vào ăn chung luôn.

Phương Anh lại cười. Lại nụ cười không thấy mặt trời… lúc đó em đi ngẩn người ra. Mọi thứ trôi qua thật là nhanh. Em cảm giác lúc đó như là người hạnh phúc nhất thế giới.

Dìu Phương Anh vào trường dưới con mắt bất ngờ của bọn con trai các khoa cùng với lớp em. Như người nổi tiếng vậy. Các bác không biết lúc đó em cảm thấy ntn đâu. Dìu Phương Anh vào chỗ ngồi. Tính sang ghế em hay ngồi bỗng Phương Anh kéo tay em lại. Tất nhiên là vô ý. Em đổ theo lực kéo của Phương Anh.

– Ăn sáng. Còn tính đi đâu nữa??? Tôi không biết mua gì nên chỉ có bánh mỳ trứng và sữa thôi. Ăn mau đi.

Em chỉ biết gật đầu lia lịa… nhưng trời đánh còn tránh bữa ăn. Bọn con trai nhìn mình ăn như muốn ăn tươi mình vậy. Quay sang Phương Anh thì chỉ thấy Phương Anh vừa uống hộp sữa vừa cười với em. Ăn được nửa cái thấy ngại quá đành gói lại. Nhìn Phương Anh mà cười trừ.

Cả buổi học. Em chỉ có bị bọn con trai hỏi các câu kiểu: “Mày tán được nó rồi à?”, “Ghê ghê nhá, hotgirl mà mày cũng húp được” (húp được chứ sao lại không: D: D: D: D: D).

Hết buổi học bị khủng bố tinh thần cực độ. Đến nỗi quên đem cả nửa cái bánh mì về. Chạy ra nhà xe lấy vội định đạp về.

– Ê… V lai tôi về với. Tôi không có xe.

Ơ… em có nghe nhầm không… giọng Phương Anh… vỗ vai em cái bụp làm em như rơi từ mây rơi xuống.

– Nhé… lai tôi về với. Chân đau không đi xe được.

Nụ cười em lại làm tôi như điêu đứng chỉ biết gật lia lịa.

Lấy cái áo mưa trong túi để lên yên sau cho Phương Anh ngồi 1 bên đỡ đau. Xe đạp em là xe đạp địa hình nhưng đã hỏng líp số. Em gắn thêm yên sắt ở sau để chủ yếu chở đồ. Lai Phương Anh đi trên con đường mà đến là ngại. 10 Đứa sv đi qua là 10 đứa nhìn lại. Nhưng với em cũng chả sao. Lai Phương Anh về mà cảm giác không thấy mệt. Đạp hăng. 2 Đứa tán phét những câu chuyện ở đâu đâu thì cũng đạp đến nhà Phương Anh.

– Cảm ơn V lai tôi về nhé.

– À ờm không có gì đâu. Nếu cần gì giúp tôi sẽ giúp.

– Thế… còn 1 tuần nữa thôi. V đưa đón tôi đi học nhá.

Wtf… choáng tập 2. Phương Anh chủ động nhờ tôi lai đi học… chuyện thật như đùa. Đang không biết trả lời sao thì Phương Anh lại cười nụ cười như vạn con dao đâm xuyên qua tim tôi. Lúc mềm yếu đó tôi đã đồng ý. Em cười như được mùa cầm cánh tay nhỏ của tôi mà lắc lắc. Em chào tôi rồi đi thẳng vào vào nhà làm tôi đứng đó 1 mình như chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cười 1 cái rồi đạp xe đi về trong đầu không còn hình dung là đang ngoài đường mà chỉ lo ở đâu đâu mà tý bị xe đâm: D: D: D: D…

Phần 3

Một tuần đi học quân sự. Em vẫn như đang sống trong giấc mơ của chính mình, vẫn chăm chỉ đưa đón Phương Anh dù cho quãng đường có xa. Vẫn con xe đạp đó nhưng đã được em mua một cái gối con nít để Phương Anh ngồi đỡ đau mông. Chỉ là những câu chuyện tầm phào trên trời dưới đất, chỉ là những câu chuyện của bà bán hàng rau ngoài chợ. 2 Đứa vẫn tỏ ra thích thú và vui vẻ nói chuyện.

Đến lớp thì không thay đổi. Phương Anh vẫn mua đồ ăn sáng cho cả 2 nhưng khác dù cho bao nhiêu ánh mắt ghen tị thì em vẫn mặc kệ. Vẫn vui vẻ cười nói. Nhưng… chỉ là giống 2 người bạn thân thì đúng hơn.

Kết thúc học phần quân sự. Cuối cùng cũng chính thức vào năm học. Phương Anh đã khỏi chân và em cũng thôi việc làm tài xế cho Phương Anh nữa. Phương Anh cũng đã làm quen được nhiều bạn hơn, con lớp trưởng và mấy đứa nữa. Em thì vẫn đàn đúm với bọn con trai nhưng em và Phương Anh thật sự vẫn giữ được mối quan hệ rất tốt, nói chuyện với nhau cũng đỡ ngại ngùng hơn. Em vẫn ngồi cạnh Phương Anh nha. Ra chơi vẫn rủ Phương Anh đi ăn. Vẫn hay chỉ bài cho Phương Anh. Còn Phương Anh vẫn nụ cười đó… nụ cười đốt tâm can.

Mọi việc diễn ra bình thường cho tới 1 ngày:

– V ơi. Mai tôi tổ chức sinh nhật. Qua chung vui với tôi nhé. Vỗ vai em cái bụp, má đau tim gần chết.

– Ơ… Tôi nhớ là ngày kia mà. (Em biết vì đã cầm cmnd của Phương Anh nghịch rồi nên nhớ rõ lắm, nhớ để tạo bất ngờ cho Phương Anh nữa).

– À… làm trước vì hôm đó bố Phương Anh đi vắng.