Chuyện của Như Quỳnh

Lúc đi ăn sáng mắt ổng lờ đờ như thằng nghiện. Ổng nói sao hai chân anh mỏi quá, đi không nổi. Lại ăn không vào nữa chứ. Ăn được nửa tô bún ổng bỏ lại. Uống nước rồi về phòng lại. Ổng đắp chăn rên hừ hừ kêu lạnh. Mà mình rờ trán ổng thấy nóng ran. Vậy là sốt rồi. Hai đứa cứ nghĩ do hôm qua đi mệt rồi làm quá sức, chắc nghỉ tý lại sức rồi về, nghĩ không sao đâu.

Thế nhưng về lại Sài Gòn 3 hôm rồi mà ổng vẫn chưa ăn được, chân tay vẫn rã rời, lại bị ói nữa, thế là chở lên phòng mạch y học cổ truyền của người quen. Ông đó xem mạch rồi hỏi là 2 đứa có đi chơi đâu không? Mình nói có đi Cần thơ 1 hôm về là bị vậy đó. Bác sĩ nói là “Cậu này bị thế này là thiếu hụt khí dương, vì sao thì hai đứa biết rồi phải không? Nếu quan hệ mỗi ngày 1 lần, mà liên tục 7 ngày cũng không sao, nhưng 6 ngày không có gì, đến ngày thứ 7 quan hệ 2 lần trở lên để bù lại là không được, đó là không đều độ, rất có hại cho sức khỏe.”

Rồi ông bác sĩ ra bốc thuốc, bảo về uống, 2 ngày là lại sức.

Lúc ra về ổng thề là tởn tới già, có cho tiền cũng không dám làm 2 lần trong 1 đêm.

Kể từ đó 2 đứa chỉ quan hệ 1 lần/đêm, ổng đòi thêm em cũng không cho.

Các anh nhớ nhé, đừng bao giờ như vậy, chứ bạn em nói là bị như vậy là ăn không được, ngủ không được, mà ăn là ói nữa. Ba ngày như vậy đó. Ảnh nói suốt đời không quên cảm giác đó đâu, ói muốn ra mật xanh luôn đó.

Người gửi: Đinh Thị Như Quỳnh