Chuyện bựa thời đi học

Nặn đầu bóp não các kiểu, cũng nghĩ ra khả năng nó là cái đường tiêp tuyến của đường tròn, cũng vẽ cũng làm, cuối cùng cũng xong. Thở phào như trút được cả một gánh nặng. Suốt ngày được nghe dọa kiểu, mày mà không đỗ vào cấp 3 thì cho mày ra bán rau ngoài chợ

Còn 1 chuyện hồi lớp 9 kể nốt: Nhà ngay gần trường nên toàn đi bộ đi học. Sau giờ học là toàn ở lại chơi cái trò căng 1 dây ra rồi lộn cây chuối qua. Đứa nào đứa nấy mặt đỏ tía tai. Chơi chán xách giày đi bộ về nhà. Xa xa thấy bà ngoại đứng chống nạnh: “Mày đi đâu giờ này mới về”. Đi ngang qua nhà 1 bác chả quen chả biết đứng hóng: “Bảo với bà là cháu vừa đi đá bóng về, trông cái mặt, giống con trai thế không biết” @@

Cũng cái đợt này internet bùng nổ, lập nick yahoo các kiểu vào phòng chát tán trai loạn xị ngậu, chuyên gia cúp tiết ngồi “học” ở quán net, cũng là đứa con gái nổi tiếng cả dãy nhà vì hay được người nhà cầm roi đi tìm. May chưa bao giờ bị bắt quả tang ngồi trong quán net.

Lên lớp 10: Cái thời điểm bắt đầu tập tành làm người nhớn. Học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ học. Tại cũng được học trong cái lớp top của trường nên đi đâu mặt mũi cũng vênh như chó leo núi. Đến đợt này khi mình bắt đầu yêu quý các môn học thì các cô giáo vẫn là cứ ghét mình. Lười tập thể dục, xin kiến tập nhiều. Cô nói oang oang trước lớp (chưa biết mặt mũi mình ra sao): “Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu mà còn xin kiến tập nữa tôi cho cậu điểm 0”. Sau này biết mình là con gái, càng ghét hơn. Móa, chúng nó ngồi nói chuyện chán chê chả sao, mình cứ mở mồm ra cái bắt đầu: “ Á à, cô H lại nói chuyện phải không, trung tâm của các cuộc nói chuyện, tôi ghi tên cô vào sổ đầu bài”.

Ngồi nghe cô kể chuyện: “Mỗi ngày tôi chạy bộ mấy km…” Mình ngồi dưới nói (rất nhỏ)

– Cô chạy nhiều nên người mới phì ra thế kia.

– Cái gì cơ, cô H bảo tôi chạy nhiều thì làm sao.

– Em có nói gì đâu ạ.

– Tôi nghe rõ ràng cô hay ai nói gì cơ mà.

– Không phải em.

Vãi thật, nói chung số mình cũng nhọ, cứ nói xấu ai là y như rằng bị người ta nghe thấy. @@

Học hành chăm chỉ, nhưng cũng chả thuộc dạng giỏi. Có lần cô giáo cho 1 bài khó, nói chung là mình cũng nghĩ mãi mới ra, xung phong lên bảng chữa, cũng đúng. Mình hớn hở vênh mặt còn thằng học giỏi nhất lớp thì thở ra một câu: “Chẳng may chó ngáp phải con ruồi thối”. Đúng là muốn nhét con ruồi thối vào mồm nó. Hừ.

Tuần đầu tiên đi học, đã rủ các bạn bỏ tiết đi chơi. Số quá nhọ là thằng hàng xóm cũng học cùng lớp. Một cái thằng quá là ngoan (cuối lớp 12 còn chạy sang nhờ mình chỉ cách chơi game online, đợt ý là gunbound đang thịnh hành) không bao giờ chơi bời, cũng không thể nào lôi kéo được. Nên nó cứ về nhà rồi mà mình chưa về là y như rằng roi đã đợi sẵn. Tất nhiên cái tội này không thể bỏ qua, hôm sau lên lớp xông vào oánh nó đấm đạp các kiểu. Nó cuống quít hứa lần sau về sẽ không để ai biết, khóa cửa ngồi lỳ trong nhà ai gọi cũng không thưa. (Nghĩ lại cũng khổ thân thằng bé). Nó rất là trắng nên mình gọi nó là Thọ Bớp. Đâm ra ai cũng gọi nó vậy. Một hôm bố mẹ nó vẫy vẫy bảo: “Cháu đừng gọi bạn Thọ là Thọ Bớp nữa nhé” (Bớp tiếng địa phương là cave ạ )

Lớp 10, có các thầy cô về kiến tập. 2 cô, 1 thầy. 2 cô thì không nói làm gì, thầy thì đúng là răng chen chúc nhau mọc. Mỗi lần thầy hỏi gì mình đều hăng hái phát biểu “Thưa thầy rằng…”. Là chúng nó lại cười ầm lên. Thưa thầy rằng là răng thầy thừa đó mà.

Mình được cái hay nói leo trong lớp, không thì cũng phải làm cái gì đấy cho nó đỡ ngứa ngáy. Có đợt bị các bạn chê là ăn nói cộc lốc chả ra thể thống gì. Mình quyết định phải sửa đổi. Trong lớp đang im phăng phắc. Mình khều thằng ngồi trên rồi bảo: “Bạn ơi, cho mình hỏi khí không phải, bạn cho mình mượn cái thước được không?”. Thế là lớp lại được trận cười, mình cười ăn theo, chúng nó còn cười to hơn vì “chưa thấy đứa con gái nào cười vô duyên như thế”

Có lần ra sân trường, nhặt được cái cành cây cong cong như cái cung, kiếm được đoạn dây buộc rồi vênh váo bước vào lớp “Taczan đây”. Cô chủ nhiệm lắc đầu: “Nghịch như trẻ con lớp 1”

Nhắc đến cô chủ nhiệm. Giờ sinh hoạt lớp cô hay đố các bài toán mẹo. Nhớ có lần cô đố câu gì mà có con sâu ngày nó bò lên được bao nhiêu cm, đêm lại tụt xuống bao nhiêu cm, hỏi bao lâu thì con sâu nó bò lên được ngọn cây. Các bạn học giỏi thì chăm chú tính toán. Mình thở dài (nói có hơi to): “Con sâu đúng là rảnh quá mà, bò lên rồi lại tụt xuống không biết mệt hay sao”. Nói chung cũng chỉ bị lườm một cái.

Lớp 10 mình học giỏi nhất môn tiếng Anh, nhưng năm ý lại không tổ chức thi học sinh giỏi, xin cô cho đi thi cùng khối 11, cô nhìn mình nghi ngờ: “Học ban A mà đòi đi thi tiếng Anh với lớp 11”.

Lớp 11: Cũng chính là mình là đứa duy nhất giật cái giải tiếng Anh về nên trở thành con cưng của cô dạy tiếng Anh. Và cũng chính là đứa học khối D trong lớp ban A nên mình giỏi tiếng Anh nhất lớp. Cứ học 1 đoạn hội thoại là cô bắt cả lớp viết tóm tắt. Mình viết rồi cho chúng nó chép. Cô gọi 1 thẳng (chép bài của mình) lên đọc cho cả lớp nghe. Đọc xong cô chê nó thậm tệ rồi gọi mình đọc bài của mình. Vãi, không còn cách nào nên lại đọc lại. Cô gật gù “Đấy, viết là phải viết như thế”. Thằng kia kiểu ngớ người không hiểu vì sao.

Một trong những cô ghét mình nữa là cô giáo dạy Văn. Cô gọi đứa ngồi cạnh mình lên bảng, nó không học bài, bài không chép. Cô cho nó 0 điểm rồi phán “Không chép bài vì mải nói chuyện, mà nói chuyện không thể nói một mình được”. Thế là cô gọi mình lên bảng. Đúng là xui không để đâu cho hết, vì mình có điểm rồi nên có học hành gì đâu. Nhưng bài có chép, cô cho mình 1 điểm. Về còn bị đứa ngồi cạnh thắc mắc “Sao em được 0 mà bạn ý được 1”. Hừ!

Cũng được cô cho vào đội tuyển Văn vì có lần làm văn được những 9 điểm, nhưng sau một thời gian đào tạo cô bảo mình “ Sao mà em chỉ được mỗi 1 bài vụt sáng như thế, cô nghĩ em nên chuyển sang tập trung vào đội tuyển Anh của em”. Vâng, cô đã có lòng thì em cũng đành có nước chấm.

Ghét mình hơn cô Văn là cô dạy Lý. Ngồi sau mình là một thằng học giỏi Lý nhất lớp nên mình chuyên gia chép bài của nó. Có lần cô kiểm tra vở mình “ Cô làm bài thế này đấy à, cô lên cô chép lại cái bài này trên bảng cho cả lớp xem có ra thể thống gì không” (Lúc ý có 1 đứa con gái học giỏi khác cũng đang chữa bài ý). Mình ung dung cầm vở lên chép trong tiếng reo hò cổ vũ của mấy thằng cá biệt “H ơi cố lên”.

Chép xong cô nhìn một lúc rồi gật gù

– Các em ạ, nếu mà đi thi trắc nghiệm thì làm như H sẽ nhanh hơn

Lũ ở dưới thì vỗ tay ầm ĩ tán thưởng (rồi cả lũ bị ghi tên vào sổ đầu bài) còn mình thì tự đắc “Chép bài của thằng giỏi nhất lớp mà lị.”

Nhưng có một cô giáo rất mực yêu quý mình đó là cô dạy Hóa. Dù trong giờ của cô mình chuyên gia chơi cái trò bắn đạn giấy, cô cũng không mắng mình, chỉ lườm yêu một cái. Vừa giảng, cô vừa quờ tay vào bàn mình thu 1 đống đạn giấy và súng làm bằng thun, dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ lại cũng thấy thương cô dạy cái lớp quá là nghịch. Chúng nó ngồi cắn hạt hướng dương “tạch…tạch…tạch…” Cô quay xuống bảo không được ăn trong giờ. Cô quay lên viết tiếp thì lại “tạch…tạch…tạch…”. Thỉnh thoảng cô đi qua còn mời cô ăn. Bọn con trai mang cả BCS đến lớp thổi bong bóng rồi vẫy vẫy với cô. Haizzz

Cấp 3 cái trò chơi thịnh hành nhất phải nói đến lễ hội té nước. Chúng mình không té, chúng mình hất bằng cốc. Có lần trong giờ mình cho thằng bàn dưới nguyên cốc nước vào lưng. Nó không hề phản ứng gì. Cảm thấy có điềm không lành, trống đánh ra chơi cái là mình chạy tháo thân nhưng không kịp, nó nhảy hẳn lên bàn đuổi theo, cho nguyên 1 cái xô nước (xô nước rửa tay của cô giáo ) dội thẳng đầu mình. Giai đoạn ấy, không khi nào về nhà mà người không ướt sũng.