Chú Hoàng

Nhưng con Vân còn trẻ quá. Được bú lồn, nó thấy thích thú nhưng có lẽ nó chưa thật sự sẵn sàng nên nó chỉ biết nắm đó yên lặng mà tiếp nhận.

Bóng tối đã bắt đầu tràn lên mọi vật làm Ái Vân càng hối hả… Nàng quyết định phải đạt cho được thành quả ngày hôm nay, nàng quyết dùng độc chiêu cuối cùng: Nàng trét nước miếng lên một ngón tay rồi mạnh dạng đút vào lỗ đít tí hon của con bé. Không ngờ thao tác đó chính là chìa khóa mở đúng kho tàng ần kín và bí mật của con Vân. Bị đụ vào lỗ đít nó rướn người lên mà bật ra tiếng rên rỉ của ngạc nhiên và hốt hoãng. Hồi nào đến giờ, lỗ đít nó chỉ banh ra khi đi ỉa chứ chưa bao giờ lỗ đít của nó lại bị xâm chiếm từ bên ngoài. Cảm giác thật lạ lùng khó tả, con Vân ríu rít rên rỉ:

– Cô ơi… cô… em… em…

Một luồn khí nóng đang lan tỏa ra từ lỗ đít bị cưỡng bức và mở khóa cho những rung động nhục dục đầu tiên này nở…

– Cô… cô… đừng… vô chỗ đó…

Ái Vân mừng quá, nghe con bé rên rỉ, nàng biết là con bé đang tập tễnh đến với tình dục huy hoàng. Nàng thút mạnh ngón tay vào lỗ đít bé tí mà ngoấy mạnh làm con Vân vặn người rên rỉ lớn thêm. Nó chới với bắt đầu mất trí giác, đầu óc nó quay cuồng hỗn loạn…

Bây giờ nó thật sự sợ hãi rồi vì cảm giác khổng lồ cứ cuồn cuộn xâm chiếm nó. Nó định trỗi dậy để tránh ra xa cái ngón tay quái ác đang hành hạ lỗ đít của nó làm nó hoảng hốt… nhưng Ái Vân đâu có chịu! Nàng dùng hết sức mạnh để kiềm chế thân hình bé nhỏ của con Vân… cùng lúc nàng ngậm hết mu lồn của nó vào miệng mà bú, lưỡi nàng trườn vào khe mà dập lên hột le mới lớn… con Vân chịu không nổi nữa… những luồn khí nóng chạy rần rật trong nó rổi nổ tung lên…

Trong bóng đêm, bên bờ sông tiếng kêu thảm thiết của đứa con gái vang lên trong không khí êm lặng… Ái Vân tiếp tục âu yếm bú những giọt khí nhờn đang ứa ra từ cửa lồn đỏ hỏn. Những giọt khí thật quý báu vì là những giọt khí đầu đời. Con bé nằm tênh hênh, ngượng ngùng lấy hai tay che mặt, để mặc cho lồn mình co thắt, bắn khí ra… khí ra bao nhiêu thì được người bạn mới của nó nuốt hết. Ngón tay vẫn nhẹ nhàng thụt ra thụt vô lỗ đít rạo rực… Khí ứa ra hoài, bất tận… Ái Vân thầm nghỉ: « Con bé may mắn hơn mình nhiều, mình phải chờ đến trên 20 tuổi mới được nếm mùi tình dục, con nó mới 13 tuổi mà đã biết sướng rồi. Mà mình cũng thật may mắn mới được làm cho nó sướng như vậy ».

Ái Vân nằm đó mà tiếp tục âu yếm liếm khe lồn đứa bé gái. Nàng tận hưỡng hạnh phúc được ông Trời bất ngờ trao tặng. Con Vân nằm sóng soài ra đó, ba hồn chín vía của nó bay bổng ở đâu không biết…

Khi Ái Vân bận quần lót lại cho con bé và đỡ nó đứng dậy thì con Vân đứng không vững, hai chân nó mềm như bông gòn. Nó ngã sóng xoài vào Ái Vân làm nàng phải giăng tay ra ôm nó vào lòng. Con nhỏ mắc cỡ gục đầu vào vai người bạn gái của nó. Ái Vân cười khúc khích:

– Mừng cho em lần đầu tiên biết « ra khí ». Mệt mà sướng phải không?

Về đến nhà, Ái Vân báo cho Mẹ con Vân biết là nó bị say nắng nên hơi mệt. Nàng xin phép được dìu con bé về phòng của nó để nghỉ ngơi.

Vào phòng Ái Vân đặt con Vân vào giường rồi nàng định quay bước xuống lầu, nhưng con Vân nhỗng nhẻo đòi nàng hôn nó một lần nữa. Ái Vân cười sung sướng, ra khóa trái cữa phòng rồi ngồi xuống bên giường mà nút lưỡi con bé. Cầm lòng không được, Ái Vân lại tuột quần lót của con bé ra mà bú cái lồn đỏ hồng của nó một lần nữa đến khi đứa con gái run rẩy mà ứa khí ra ướt nhẹp một lần nữa.

Những ngày còn lại, trước khi lên máy bay rời quê hương… Ái Vân tận tình trao hết cho con bé những kiến thức về tình dục. Con Vân háo hức hấp thụ. Nó sung sướng quá. Nó đến với tình dục với sự tò mò và cả sự hồn nhiên của nó. Biết được khoái lạc nhục dục không làm nó thay đổi chút nào. Nó vẫn là đứa con gái 13 tuổi, năng động, thích vui đùa với bạn bè, thích đem lại niềm vui nhộn trong gia đình, thích chọc phá hàng xóm, thích trêu chọc làm bực mình hai chị gái của nó.

Nó vẫn là đứa con gái 13 tuổi như bao đứa con gái cùng tuổi. Có khác chăng là những đêm trời nóng, khi nó trằn trọc ngũ không được vì nhớ đến những trò chơi với cô Ái Vân của nó thì nó biết đút tay vào quần bà ba, nhắm mắt thở phào sung sướng để mà vuốt ve lồn của mình, để khơi dậy những háo hức để rối nhanh chóng tăng cường độ của mấy ngón tay rồi nhắm mắt cắn răng mà xuất khí đầm đìa trong khi cơ thể non nớt của nó dao động run rầy dưới những cảm nhận tuyệt vời.

Phần 3

Thời gian lặng lẽ trôi qua…

Ái Vân đã ra đi từ hơn ba tháng rồi…

Chiều hôm đó, con Vân đi quanh quẩn ra sân sau, nơi có dãy nhà dành riêng cho mấy người làm. Chợt nó nghe tiếng động và tiếng người nói nhỏ vang ra từ phòng của chú Hoàng. Chú Hoàng là người quản gia tín nhiệm của Ba Mẹ nó, chú rất trung thành với gia đình nó, tuy đã trên 30 tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân. Từ khi con Vân còn nhỏ thì chú đã có nhiệm vụ đưa đón con Vân đi học nên chú rất gắn bó với nó.

Biết vậy, con Vân hay có thói vòi vĩnh chú Hoàng vì biết chú chìu chuộng nó. Con Vân nghe nói là hôm qua, khi điều hành bọn phu để khuân vác mấy thùng gỗ to thì chú bất cẩn bị tai nạn làm dập hai bàn tay, phải kêu bác sĩ đến băng bó cho chú. May là không đến nổi nào, chỉ cần trị vết thương hai ba tuần là hết. Chú ưu tiên được sử dụng một căn phòng riêng rẽ, biệt lập đối với mấy căn phòng của các nhân viên tầm thường khác.

Con Vân tò mò bước đến nhìn trộm vào cửa sổ. Nó trố mắt ra nhìn cảnh tượng: Bên trong nó thấy chú Hoàng đang nằm trên giường, hai bàn tay của chú băng bột trắng bóc. Chị Năm bếp đang đem một ly sữa đến cho chú Hoàng và kêu chú ngồi dậy để uống:

– Chú ơi, bà chủ kêu tui đem sữa cho chú nè. Dậy đi!

Chú Hoàng không ngồi dậy mà cứ nhìn chị Năm mà cười. Ít khi nào con Vân thấy chú Hoàng cười. Chị Năm bực mình, dậm chân:

– Cái chú này, sao cứ nhìn tui hoài vậy? Dậy uống ly sữa đề cho tui còn về nấu cơm chiều.

– Tui nhìn em vì thấy em đẹp lắm.

Chị Năm cười khúc khích:

– Cứ nịnh hoài! Bực mình quá đi!

– Em không thương xót cho một người tàn phế như tui sao?

– Tàn phế là đáng lắm. Chú mà không tàn phế thì sức mấy tui dám một mình vào phòng chú…

– Em làm như tui là con quỷ không bằng!

– Thì chứ gì nữa! Ngoài mặt làm vẻ nghiêm túc, đạo đức chứ tui biết rõ tẩy của chú lắm, phụ nữ nào mà gặp chú là bị nguy đến tính mạng như không…

– Đừng nói vậy tội cho tui. Tui chưa bao giờ ép uổng người phụ nữ nào hết.

Chị Năm trề môi:

– Xí!

Chú Hoàng bật cười rồi ngồi dậy. Do chú bị băng tay nên chị Năm bếp phải cầm ly sữa đưa cho chú uống. Uống xong, chú Hoàng nằm lại mà nhìn chị Năm. Chú cười cười:

– Em chu đáo cho tui quá, tui cảm ơn em. Nhưng mà nè…

Chị Năm đang sửa soạn quay bước, nghe chú nói bèn đứng lại:

– Còn cần gì nữa hông đó?

– Cần chứ, điều này quan trọng lắm. Em mà giúp cho tui thì tui sẵn sàng trả tiền hậu tạ em.

Nghe đến tiền, Chị Năm sáng mắt ra, chị bước đến bên giường:

– Chú bị nằm liệt giường, cần gì cứ nói, tui đi mua cho chú.

– Không cần đi đâu hết, cái tui cần là ở ngay trong phòng này. Dễ ợt hè.

Chị Năm tỏ vẻ nghi ngờ:

– Trong phòng…

– Nói thiệt cho em nghe, hai tay bị cùi, không làm gì được, tui khổ sở lắm từ hai ngày nay. Nếu em giúp tui, tui sẵn sàng đưa cho em 50.000 Đồng.

Chị Năm trố mắt:

– Nhiều dữ vậy sao?