Chị Yến

Nhưng ước để có ước chớ bố bảo tôi cóc dám yêu cầu chị điều ranh mãnh này. Bữa nay, nhân đang bị thằng bé nó hành, chị lại đến xông xáo giằng co khiến tôi nhìn thấy đôi vú chị nhủng nhẳng, mà không dằn máu dê được. Ai dè chị cũng lan man có ý loạng quạng như tôi, thành ra việc tưởng khó thành không khó.

Tôi thành khẩn bú và bóp ùng ùng từng cái vú với lòng dạ của đứa con say sưa mẹ nên khiến chị rung động hòa đồng. Lúc đầu còn ngồi im, sau tôi lôi nhằn đầu vú làm chị sướng thì chị cứ rướn thẳng người lên, lại ưỡn cao ngực cho tôi phá.

Đến lúc tôi vẹo đầu nằm ngửa hẳn lên đùi chị mà bú nút oàm oạp thì chị lặng đi. Cặp vú bị quậy vằng đùng đùng, sữa lênh láng, có khi bú bên này thì bên kia sữa phun ra như núi lửa. Hai đầu vú to đùng, tôi cắn thấy ngon biết bao.

Lại thêm tóc tai bờm xờm của tôi giúi giụi làm chị buồn buồn giống bị cào cấu, thọc léc, chị càng nhủn người ra, hai đùi phải nhịp như khiêu vũ. Tôi ngước lên hai vú lộ dềnh dàng như hai cái phễu úp, cơ mỡ nhún tưng tưng. Tôi kẹp chặt ngón tay giữ để sữa không phún ra được mà nó vẫn nhi nhỉ như nước mắm cốt.

Mồ hôi chị thấm quanh bụng, dưới lườn vú và chảy tong tong xuống lớp da dầy xếp lớp, tôi coi tựa những giọt pha lê rong rỏng giát lên thịt da chị. Tôi nhón đầu lên dùng mũi quẹt vét mớ mồ hôi đó. Cái mùi chua rất đàn bà của chị xộc vào mũi làm ngây ngất con tim tôi.

Hai đùi chị bị ngộp phải xập ra xập vô như ống bễ cho hơi thoát ra ngoài. Ôi lại một mùi đàn bà khác làm cho đầu óc tôi vất vưởng phiêu du đâu đó. Tôi lúng túng, miệng còn ngậm chặt vú bú dòng sữa mà cũng ngọng nghịu hét lên : khó chịu thì chị tuột béng quần ra cho thoáng, mắc gì cứ khư khư giữ cho mặt mày bí xị vậy.

Chị Yến ứ ứ phản đối : cậu thật bạo mồm bạo miệng, chị là đàn bà cậu là con trai trong căn phòng vắng vẻ này lại xúi chị cởi quần. Nhưng rồi bị tôi bức bách mãi chị phải ề à : thì cậu kéo cạp quần xuống thấp một chút hộ chị đi.

Tôi phải bỏ bớt bàn tay đang bóp vú và nâng cao đầu để lôi quần chị ra. Tôi cố tình lôi mạnh tay nên khi xong thì quần đã lần khân vượt quá háng. Cái xì đen của chị bằng lụa ôm gọn lấy đôi đùi trắng trông quá mướt.

Còn nữa, cái góc xì bị chẹt nên che hớ hênh con sò để lơ thơ mấy sợi lông xoăn lộ ló ra, gió thổi làm rung rung rất khéo. Tôi tắc tiếng tưởng bị một tảng đá nặng rớt đè trên ngực.

Đột nhiên, tôi bóp cứng hai vú mà nút như điên. Chị Yến buốt đầu vú nhưng sướng nứng, bàn tay xoa rào rào nơi tóc tôi. Có hồi tôi húc mút tùm lum, chị Yến phải nắm tóc tôi mà giựt, tưởng bứt rơi từng mảng lớn. Tôi reo lên như trẻ nít : ôi, bú ngon quá.

Lâu thật lâu, chị Yến lưu ý tôi : thôi bú no rồi, còn chừa lại cho em ở nhà nữa chứ, không lẽ lại ăn hết phần của nó sao. Tôi nhả miệng ra mà hai tay thì chưa chịu buông hai vú. Tôi thay miệng bằng những cặp ngón tay thay nhau vuốt chuốt hai đầu vú chị, sữa rịn rịn theo.

Tôi lại cố nhỏm lên, tách khỏi đùi chị và quỳ xuống như lúc trước. Lóng rày mặt tôi đã không còn đeo cứng ngực hay bụng chị nên tôi ngả gục vào chỗ cái xì mà hít hít sâu.

Phải đến đợt hít thứ ba chị Yến mới nhận ra chuyện ăn gian của tôi. Chị xô tôi ra định không cho, tôi cứ ập ùa vào. Chị hét : con trai con nứa không được gục mặt vào đó, tối thui không cất đầu lên nổi.

Mặc, tôi vê bóp hai vú đẩy chị ngửa tênh hênh ra và đang khi chị lồm cồm giữa thế nửa ngồi nửa nằm thì tôi khoắng miệng môi vào bên ngoài cái xì. Nước miếng tôi làm chất lụa mềm đi nằm ẹp xuống cái rãnh dọc của vùng háng. Tôi ngoạm ngay một cái không đoán là trúng vào đâu, nhưng chị Yến kêu oái.

Tôi ngước lên, chị trách tôi : sao liều thế, ai cho mà cạp. Nhưng khi tôi bóp và vuốt hai đầu vú lôi vuột ra thì chị cười hề hề rủa yêu : miệng mồm bạ đâu cũng cắn nhay được. Tôi ư hử mà ấn hai tay vô vú đằn giữ chị còn lấy cằm xủi lên xuống vô cái rãnh lồ lộ trên sịp. Chưa gì ướt nhoẹt, mùi ngai ngái như rơm bị thui lửa, tôi bớt một tay bóp vú, vạch ngay nép sịp ra mà đá lưỡi vào liếm tì tì.

Chị Yến đâu dè tôi mượn gió bẻ măng bạo như vậy nên re ré kêu đã muộn. Mấy sợi lông lồn chị đâm rào rào vào mép tôi làm tôi hăng tiết lên rúc cạp xoạch xoạch. Chị Yến bật ngửa, ưỡn cao lồn lên, tôi thừa cơ nút chách chách như nút hột vịt lộn.

Chị Yến khoắng hai giò, khép vô khép ra như cánh bướm. Tôi tựa vừa đợp được con ốc gạo nên nút cho cạn nước tứa ra. Nghe có tiếng gì đó kêu xẹp xẹp té tát rất đáng yêu. Tôi bỏ lơ hai tay bóp vú mà cố đè chị Yến để banh giò chị ra, vén cái sịp sang một bên bú oạp oạp vô cái lồn giãy giụa khều khào.

Tôi thường nghe nói chị Yến rất hay giúp đỡ mọi người. Nhà nào vợ đau con yếu hay có việc không may xảy ra, chị đều tự động đến góp một tay thu vén dọn dẹp. Có điều chị hay hỏi han gia cảnh hay cuộc sống người khác nên nhiều người không thích cho là chị tò mò muốn xen vào đời tư của họ.

Đối với tôi cũng thế. Chị hỏi lần hỏi lựa khiến tôi cũng bực mình. Tôi phải gắt lên : bà hỏi cứ như công an điều tra tội phạm. Nhưng dần dà hiểu nhau, tôi không câu nệ việc ấy nữa. Đến khi cả hai cùng hiểu biết thì chị Yến mới giải thích : thấy cậu cu ki một mình biết là cậu sống luộm thuộm, nên muốn đến sắp đặt lại gọn ghẽ. Đàn ông, con trai phải chu đáo một chút gái mới thương, chứ bừa bộn các cô nghĩ về phải hầu hạ suốt đời thì chó nó thèm.

Chị ỷ vai lớn, có chồng có con nên ăn nói bạt mạng, nhưng rất thật. Từ trước chị vẫn đi lại giúp tôi, lúc đầu còn ké né, sau quen thì tự nhiên rất mực. Có bữa, chị xồng xộc vào, kêu nóng um trời rồi tự mở toang áo ra quạt phành phạch. Tôi đùa bảo : trước mặt con trai mà bà chị phanh hông, phanh ngực không sợ thằng em làm hỗn sao. Chị Yến cười bảo còn lâu, nhưng cũng vội khép nép kéo bớt vạt áo lại.

Tôi luôn đùa, trêu chọc chị, còn chị thì bảo : tôi biết mà, cậu nói cho vui thôi chứ nhát bỏ bu. Có điều, chị sinh gì mà sinh lắm thế, chả năm nào không cho ra một đứa sòn sòn. Tôi chọc bảo bữa nào chị đến ở quách với tôi thì chẳng sợ chửa đẻ gì nữa, cho máy nguội bớt không lo lột dên. Chị vả yêu vào má tôi mắng nhẹ : chỉ nói bậy.

Phải nói là chị rất ư hồn hậu. Đi chợ, đi búa hay ghé lại chỗ tôi trọ, khi thì cho tấm bánh, khi thì để lại ít trái cây. Mắc tiêu, mắc tiểu cũng cố nhịn, bò vào đến chỗ tôi mới xả. Ba hồi, sữa cương ướt cả áo, chị cũng thông thốc vào nặn bớt tỉnh bơ. Tôi nằm đó chị cũng coi pha, làm tôi nhức mắt bằng chết.

Tôi hỏi chị : sữa đầy thì kệ nó, bà mượn cớ để khoe vú với tôi hả. Chị đang nhăn nhó cũng phải ì ạch giảng : cậu có là đàn bà đâu mà biết nỗi khổ. Nó nhức còn hơn mụn mủ, báu gì vú vê mụ đẻ con hàng bầy nữa đâu, nhưng có nặn thì mới đỡ.

Thấy chị đẩy bung cái nịt vú lên bày hai quả thịt to như cặp bưởi và dùng mấy ngón tay bóp bóp nặn nặn, kéo cái núm từ trong quầng ra tận phía ngoài, sữa ri rỉ chảy ra như bị nghẹn, chị vuốt tới vuốt lui cũng chẳng được gì hơn. Tôi đá gà vô : sao tôi thấy các bà cho con bú, sữa phun có tia, thằng nhóc bú một bên mà bên kia sữa cũng óc ách trào, còn bà bóp cật lực mà nó chảy i ỉ như con nít đái.

Chị bật cười tồ tồ : con trai mà cũng để ý. Rồi chị ấm ứ lâu lâu mới bảo : ừ cũng lạ đấy nhỉ, mình vặt bỏ bu sữa chỉ nhỏ xè xè, vậy mà con nó ngậm là phun như suối. Tôi mượn cớ đía luôn : cứ gì con bú, đàn ông thấy vợ xun xoe đặt tay vào thì cũng phun nháo nhào cật lực.

Chị Yến phỉ phui lối nói cà rỡn của tôi bằng cách ứ ư và mặt thì hồng hồng coi có duyên đáo để. Tôi nhân cơ hội lại xía thêm vào : đâu bà chị để tôi nặn hộ cho, có khi còn hiệu quả hơn. Chị Yến có vẻ suy nghĩ, tôi nhanh chóng cướp ngay thời cơ nằn nì để làm thử.