Chị

Như một phản xạ cực nhanh, chưa đầy nửa giây thì chị đã tách mình ra và có phần hơi lúng túng:

– Haha, đang chọc T chút thôi. Mà em vào phòng nhanh đi kẻo lạnh, còn nhóc thì qua nhanh nhá, không là chị cạch mặt luôn!
– Rồi rồi, nhắc hoài! – Mình điềm tĩnh đáp.

Thế là mình trở về phòng tút lại quả đầu cộng với cái áo khoác cho bớt lạnh rồi bơi sang phòng chị. Tuy không phải lần đầu mình thấy phía bên trong phòng chị nhưng đây là lần đầu mình đặt chân vào đây. Đúng là phòng con gái có khác, vừa sạch vừa thơm tho, một hương thơm nhè nhẹ, chưa kể mùi thơm của nồi cháo to tổ bố đang sôi ùng ục… chẹp chẹp… thơm như vậy thì chắc chắn là ngon lắm đây, mình nghĩ thầm.

Không để cả nhà đợi lâu, chị nhanh chóng múc cho mỗi người một tô cháo nghi ngút khói, cộng thêm vài ổ mì nữa… tuyệt. Mình mặc nhiên là người chiến sớm nhất, đang còn thòm thèm nhìn vào cái nồi phía sau lưng chị thì có tiếng cười mảnh khảnh cất lên:

– Chị Đ múc thêm cho ảnh kìa, đúng là ăn chực có khác, mạnh dữ hen! – Nhỏ em gái bụm miệng cười.
– Ủa chứ nghe ai bảo không ăn mà ta, giờ nghiện rồi phải hem! – Chị nheo mắt.
– Thôi mà, cho thêm tô nữa! – Mình nhe răng cười.

Thế là cả phòng được tràng cười vì cái sự ngô nghê của mình, kể ra cũng ngại ghê…

Sau bữa ăn, mình tiện thể giúp chị vài bài tập excel nhờ cái tài năn nỉ thiên bẩm của chị. Đối với mình thì không hề gì nên chỉ một loáng là xong, chị mắt tròn mắt dẹt nhìn mình như kiểu bội phục lắm, chị lay vai mình liên tục:

– T ơi, sao mày giỏi hơn chị, tại sao!! – Chị than thở.
– Thôi đi má, khùng quá! – Mình liếc đểu.
– Biết vậy chị nhờ nhóc sớm cho rồi! – Chị thở dài.
– Ừ, xong chưa… xong rồi thì em về phòng á! – Mình đứng dậy ra về.
– Cảm ơn nha cục cưng! – Chị làm bộ hôn gió về phía mình.

Mình trở về căn phòng trống vắng một mình tiếp tục hành trình ngâm cứu tài liệu trên TruyenSex.Tv, trong đầu thì lúc nào cũng hiện lên hình ảnh chị cười, rồi tùm lum các thứ liên quan về chị nữa, thật hại não…

Ngồi tương tư một lúc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, chắc chị lại nhờ gì đây, mình nghĩ vậy nên nhanh chóng tiến đến mở chốt…

– Hi anh T!
– Có chuyện gì vậy em? – Mình hỏi.
– À thì cái chuyện anh nói là có việc làm ở trên Sài Gòn đó!
– Ừ, vậy vào đây anh ghi địa chỉ cho! – Mình gật đầu.

Vào phòng, mình vừa đặt mông xuống thì nhỏ đứng phía sau trầm trồ:
– Trời, phải phòng con trai không vậy, sạch con hơn phòng chị Đ nữa!
– Anh thấy bình thường mà, tại không có đồ đạc gì nên nhìn thoáng vậy đó!
– Vầy là sạch lắm luôn, đúng người kĩ tính có khác, làm gì cũng cẩn thận, em là em ở dơ hơn anh rồi! – Nhỏ ngồi xuống mép giường đáp.
– Uh, ở dơ mốt không có người yêu đâu nhé! – Mình nhún vai.
– Hừ, chưa chắc đâu nha, trên lớp có nhiều người tán mà em không thèm để ý á! – Nhỏ bĩu môi.
– Phải không? Hay là nhoi nhoi như khỉ nên không ai dám lại gần! – Mình bụm miệng cười.
– Cái gì! Dám nói em nhoi nhoi nè! – Nhỏ vừa nói vừa bấu vào lưng mình.
– Đừng, đau anh… au da! – Mình rú lên.
– Hứ, cho chừa cái tật xỉa xói!
– Thôi, để anh tìm cái địa chỉ! – Mình ôm lưng cảm thán.

Vì đã lỡ hứa với nhỏ là tìm việc làm thêm rồi nên giờ mình phải thực hiện. Mày mò lại cái địa chỉ tìm được hồi chiều, mình ghi lại vào một tờ giấy và đưa cho nhỏ:

– Đây, chỗ này làm tiệc cưới thường xuyên, anh cũng có một người bạn lam ở đây, có gì để anh hỏi nó xem, nếu được thì em làm chung với nó! – Mình đưa nhỏ tờ giấy.
– Thanh kìu nhoa! – Nhỏ cười đáp.
– Ừ!

Những tưởng như vậy là xong chuyện, nào ngờ đâu nhỏ còn ngồi nán thêm gần hai tiếng đồng hồ và tám mọi chuyện từ trên trời xuống mặt đất, chuyện học hành rồi đến tình cảm yêu đương, mình nghe mà ong hết cả đầu:

– Mà anh có người yêu chưa?
– Anh thì làm gì có ai yêu đâu em!
– Xạo… xạo sự!
– Thật đấy, trước giờ anh không có ai để yêu hết. Còn em, nghe em nói thì chắc nhiều rồi đấy nhỉ!
– Gì mà nhiều chứ, em cũng… không yêu ai hết! – Nhỏ ngập ngừng.
– Sao thế? – Mình hỏi.
– Lớp em toàn con trai không à, có được vài ba đứa con gái. Mà bọn con trai lớp em tính tình kì lạ lắm, có mấy đứa đối xử kiểu thân mật quá mức nên em không thích ai hết. Với lại tụi nó tính con nít quá! – Nhỏ than vãn.
– Uh, vậy cũng không ổn, nói chung là giờ cứ học đi đã, cái đó tính sau! – Mình gật gù ra vẻ.
– Hihi, mà anh dùng Facebook nữa hả, kết bạn với em đi!
– Cái này có gì đâu mà kết bạn, anh có dùng mấy đâu! – Mình từ chối.
– Vậy thì Zalo?
– Không dùng!
– Èo, chán vậy, hèn gì không có ai ưa nổi mà! – Nhỏ chống cằm bĩu môi.

Mình không biết nói gì nên chỉ cười qua loa, ngồi thêm một lúc, chị ghé đầu sang phòng mình:

– U chu choa, hai anh chị tình tứ ghê nhen!
– Hề hề, có gì đâu chị, nói chuyện phiếm thôi mà! – Mình gãi đầu cười.
– Vậy luôn, về phòng thôi Linh, muộn rồi!
– Dạ, em về nha!
– Uh! – Mình gật đầu.

Nhỏ cười chào mình rồi về phòng, không biết có phải hai chị em ruột không mà chả giống nhau tí nào hết, chị thì nhìn đầy đặn, da trắng xinh xắn, còn cô em thì da lại ngăm, gầy gầy nữa. Mình tặc lưỡi đóng cửa rồi leo lên giường ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau, bắt đầu cho chuỗi sự việc oái ăm kéo đến đầu mình…

Phần 4

Vẫn như những buổi sáng bình thường khác, sáng hôm ấy mình cùng với thằng bạn đi làm tiệc cưới mãi từ bảy giờ đến miến hai giờ chiều. Tuy không phải là lần đầu tiên mình đi làm cái này nhưng nó vẫn thật sự rất mệt, nhất là cẳng chân.

Mình lết về nhà trên con xe hăng cải 19 năm sử dụng cùng với cái bụng đói cồn cào, lật đật ghé vào tiệm mua ổ bánh mì về gặm đỡ rồi đi thẳng một mạch về nhà tính ngủ lấy sức chiều rủ chị đi chơi cho vui.

Thế nhưng vừa bước tới cổng, vẫn giọng nói lanh lảnh của chị nhưng hôm nay lại pha thêm một giọng đàn ông nữa. Mình mở cổng ra thì thấy chị đang ngồi chơi cười đùa vui vẻ với một tên nào đấy. Thấy mình, chị vẫy tay ý ới:

– T! Lại đây ăn nhãn nè!
– Dạ! – Mình gật đầu tiến đến.

Thấy mình, tên lạ mặt gật đầu cười thân thiện, mình cũng gật đầu theo. Chị giật tay áo kéo mình ngồi xuống cái ghế bên cạnh rồi dí vào tay mình vài quả nhãn:

– Đây là em họ của bạn chị, mới chuyển vào sáng nay! – Chị giới thiệu.
– Uh, chào bạn, mình tên T!
– Bạn ở phòng đầu tiên hả? – Hắn cười hỏi.
– Uh!
– Tui ở phòng thứ ba, có gì qua chơi cho vui, chứ tui ở có mình à!
– Uh, được rồi!

Mình cười cười cho qua lệ, với lại không biết tại sao nhưng mình thấy tên này trông có vẻ không thân thiện như mình nghĩ, vì trông cách hắn ăn mặc với cách nói chuyện thì mình đoán đây là một tên ăn chơi. Không biết là phải không nhưng mình nghĩ thế.

Chị thì tất nhiên không biết điều đó nên thản nhiên vui vẻ trò chuyện:

– Nói cho T biết nhé, Vũ nó từng là vận động viên xe đạp rồi á! – Chị tươi cười khoe thành tích, mặc dù nó cũng chẳng phải của bản thân.
– Ohh, vậy Vũ chơi cho đội nào thế? – Mình hơi ngạc nhiên.
– Hồi trước chơi cho Bình Dương, mà tại lên đại học rồi nên nghỉ, không chơi nữa! – Hắn đáp.
– Em thấy đi cái đó cũng được mà, đâu nhất thiết phải vào đại học, ra trường thất nghiệp là có á! – Nhỏ em gái hỏi.
– Tại trong đó áp lực cao lắm, với lại thích đi đại học hơn, có nhiều gái, hề hề!
– Biết mà, mấy đứa bây đứa nào cũng hám gái! – Chị tặc lưỡi.
– Em đâu có đâu! – Mình lơ đãng đáp.
– Chị không tin đâu, kiểu gì cũng dắt gái về thôi à!
– Em xấu vậy lấy đâu ra chị, nếu có thì Vũ ấy! – Mình hất mặt sang phía hắn.
– Ây dà, không được à nha. Anh em mình cùng hội cùng thuyền mà! – Hắn lắc đầu chép miệng.