Cái thai của cậu

Phần 1

Trở người, Loan phủi cát dính trên đùi, cố tình xua đi ồn ào của ba má nàng. Một cái gì đó kích thích mỗi khi nàng phớt lên vùng mu! Trời nóng thiệt, làm người nàng cũng nóng theo. Nàng quyết định mở mắt, ngồi lên, và nhìn mơ hồ ra phía biển để tìm chút thoải mái. Nhưng cái khô khốc ở cổ họng làm nàng thêm bức rức. Nàng bỗng cần uống một cái gì đó cho đỡ khát, song lại thấy làm biếng di chuyển.
– “Loan? Sao ngồi thừ ra đó?,” giọng mẹ nàng cất lên.

– “Dạ, không có gì,” Loan trả lời lấy lệ. Nàng lại nằm xuống, nhắm mắt, và nghĩ tới cái cảm giác tăng tăng giữa hai đùi nàng. Có lẽ cảm giác này sẽ làm cho nàng thấy nguôi ngoai sự bực dọc…

– “Chắc là không có gì?,” mẹ nàng hỏi tiếp.

– “Mẹ, con KHÔNG CÓ GÌ MÀ!,” nàng bỗng gắt lên, rõ ràng do cái bực của mồ hôi và nắng gắt lây sang.

– “Quỳnh, kệ nó!,” ba nàng nói khẻ với mẹ nàng, rồi quay sang hướng Loan la lớn, “Muốn bơi ra đảo với ba không?”

Loan lưỡng lự rồi nói:

– “Thôi. Con định về phòng. Nắng quá, dộp da hết rồi.” Nàng lăn qua, lọn tóc đuôi gà hất về phía sau, đen tuyền dưới con nắng, rồi lượm cái khăn quấn ngang hông. Thân hình của nàng cong vút, vễnh ngược thật đúng là con gái mới lớn!

– “Về thiệt à?,” mẹ nàng hỏi. Giọng bà có lẽ lo lắng. “Anh Khiêm, để tui về theo nó.”

– “Kệ mà,” ông nhấn mạnh, “Bà ở đây với tui. Nắng nóng thiệt. Nó với thằng Đức giăng nắng từ sáng… từ khi tụi mình còn ‘cái đó đó…’ ở trên phòng.” Ông đặt lên lên vai vợ, cười hà hà, ngầm đẩy đưa.

Bà Quỳnh liền ngồi phắt dậy, đẩy tay ông ra giả vờ đánh trống lãng:

– “Coi chừng… Đức…,” bà nhìn quanh kêu lớn, vói theo hướng của Loan, “ĐỨC ĐÂU? Kêu cậu đi về phòng với con, Loan. Anh con đâu?”

– “Mẹ này,” Loan nhằn. “Con 15 tuổi rồi. Về phòng một mình có sao đâu.”

– “Nhưng có ai đi theo…,” bà vừa nói tới đó thì ông Khiêm kéo tay bà lại. Bà bỗng la toáng lên, ra vẻ bực dọc, “ĐỪNG KÉO TUI KIỂU ĐÓ NGHEN CHƯA!”

Khiêm giơ hai tay lên:

– “Sorry… bình tĩnh… sorry. Em coi, nó chỉ về phòng thôi. Mình có thể trông chừng mà. Ban ngày ban mặt mà… Thôi, nằm nghỉ đi. Đừng lo quá mà… mau già cho coi!…”

Bà Quỳnh cắn môi dưới, suy gẫm. Đôi mắt nâu của bà long lanh, với mái tóc nhuộm vàng óng giống người Phi hơn Việt nam. Ngực bà hơi trệ nhưng săn chắc, coi trẻ hơn lứa tuổi 36 của bà. Sở dĩ bà Quỳnh lo lắng cho Loan là vì cách đây 10 ngày thôi, chuyện xảy quá sức tưởng tượng… Bây giờ, nó vẫn còn in trong óc bà… “Làm sao mà không… Thôi thì mình cố gắng đừng lo xa quá,” bà nghĩ ngợi như vậy rồi ngả lưng ra ghế. Vừa lúc đó, ông Khiêm nhìn lại phía Loan gật đầu, không quên dặn:

– “Mẹ cho phép rồi… Nhớ khóa cửa kỹ càng…”

– “NHỚ ĐÓ!” bà Quỳnh chồm lên dặn lại một lần nữa.

– “Nhớ mà. Mẹ đừng lo nữa,” Loan nói vọng lại. Loan cười mĩm với mẹ rồi bước nhanh về phía phòng. Nàng thấy anh nàng chạy nhanh về phía biển, rượt đuổi với một cô gái và một thằng con trai.

Phần 2

Loan ngừng ở cửa phòng, chìa khóa ở trên tay. Những ngón tay nàng run run vì nàng vẫn luôn nghĩ tới cảm giác tê tái đó từ nãy tới giờ. Miệng nàng bỗng khô quánh. Nàng mạnh dạn tra chìa vô ổ, và đẩy cửa ra. Một cái gì đó làm cho nàng hơi lo lắng. Cái đêm kinh hoàng đó thiệt đáng sợ nên mẹ nàng cứ khăng khăng bắt nàng phải khóa cửa đàng hoàng, không để chuyện đó tái diễn nữa.
Cửa khóa xong. Máy lạnh mở lên, hơi lạnh chan hòa vô phòng ngủ và phòng khách. Loan thấy bớt bực bội. Nàng trút khăn quấn ngang mình ra. Khi đi ngang phòng ngủ của mẹ nàng, Loan không khỏi liếc nhìn vô trong. Lòng tò mò vẫn cứ reo rắt trong đầu nàng mấy tuần qua. Diễn cảnh gì thường xảy ra trong phòng ba mẹ nàng. Lần này cũng chẳng có gì lạ hơn ngoài giường chăn nhàu nát, chứng tỏ một sự vật lộn nào đó.

Không nghĩ gì hơn, nàng đi vội vô phòng riêng. Cảm giác bớt lo lo như trước nữa. Cởi luôn bộ bikini, nàng đi nhanh vô phòng tắm. Tắm một lúc cho đã đời. Xong, nàng xấy khô tóc, và đứng ngắm mình ở trong kiếng. Nàng nghiêng nghiêng ngắm thưởng sự tươi trẻ trên khuôn mặt. Bộ ngực săn chắc, đôi núm hồng tươi, nhỏ híu như hột trái trùm ruột…

Dò dọc theo thân thể, nàng thử chạm lên mông, rồi ngấm nghía. Nàng lại thấy nhúm lông đen tuyền mọc loăn xoăn trên vùng mu, vừa vặn như có ai khéo cắt tỉa. Tò mò, nàng khẻ vạch hai bên ra, ngắm cái gò thịt trăng trắng nổi quầng lên sau lớp lông như gò núi sau bức màn sương… Nàng lại thấy ở giữa một đốt thịt nhỏ bằng nửa ngón tay út, nổi quầng lên, đụng vô như tê giựt. Nàng không những đụng một lần mà nhiều lần, và cảm nhận cái tê đại chảy rần trong thân thể mới lớn.

Rồi… nàng đăm chiêu, tự hỏi, nếu như người đàn ông nào đó nhìn thấy nàng trần truồng như bây giờ, hay như hắn sẽ đặt tay lên người nàng, rờ vô chỗ kín, hoặc như làm “chuyện ấy” với nàng? Chắc rằng hắn sẽ thích lắm. Nàng cũng thích nữa! Thích như cái đêm kinh hoàng đó vậy?! Nó cứ ám ảnh nàng không nguôi…

Nàng lim dim, lưng tựa vô bồn rửa mặt, tay mân mê theo cảm tính, theo đòi hỏi của thể xác. Thật khó hiểu cái cảm giác đó khi chưa bao giờ từng gặp, nàng không tin vào mắt mình khi cả vùng bẹn nàng đã ướt đẫm. Hay đó là mồ hôi, nàng ngờ vực. Nhưng rõ ràng chất nhờn đó tiết ra từ bên trong không giống mồ hôi. Nàng bỗng thấy thú về sự phát hiện đó, và vui khi thấy mình đã trưởng thành.

Nàng lại vô tình bắt gặp mình đứng trần trụi trước kiếng, hai chân giang hai bên tự hồi nào. Mặt đỏ hây hây, nóng bừng, nàng tự cười duyên với mình trong kiếng và động cơ nào đó bắt nàng ướm bàn tay vô giữa hai đùi. Bóp nhẹ trên hai thớ thịt nổi quầng… Nàng bắt đầu rên khẻ… Mắt mở mơ màng chỉ đủ thấy đôi núm vú đã cương lên, đỏ thẩm… “Tại sao… tại sao nó lại sướng lạ lùng thế?!…” Nàng lại nghĩ ngợi, nghĩ tới cái đêm kinh hoàng đó làm nàng thấy ấm ức làm sao… “Tại sao… tại sao hắn lại chê một thiếu nữ như mình! Hắn lại chọn mẹ… chứ không chọn nàng?!…”

Rít một hơi dài, Loan bỗng buông tay. Nàng day lưng đi ra phòng tắm mà vẫn còn thấy tưng tức về chuyện lần đó. Nàng quăng mình lên giường và nhắm mắt lại, nghiền ngẫm cái lý do nào đó trong đầu. Nhưng rồi bàn tay nàng như bị lực hút nam châm cứ kéo nàng xuống bẹn. Nàng phát hiện mình tự nhiên dạng đùi ra, chân đưa lên hơi co lại. Nàng như muốn tìm cái tư thế nào đó trong cái đêm kinh hoàng nọ, hay như cố thử tìm cái cảm giác đó ra sao khi cửa mình nàng bị va chạm. Và như vậy, lưng nàng như oằn lên mỗi khi nàng chạm vô chỗ hiểm… Nàng liếm môi liên tục trong khi đầu lắc lia không ngừng… “Quả thật nó ngây ngất lạ lùng! Hèn gì… hèn gì mà mẹ nàng cứ oằn quại giống như nàng đây,” nàng nghĩ…

Và hình ảnh trần truồng của người đàn ông hì hục trên thân thể lõa lồ vật vã của người đàn bà cứ len lõi trong trí tò mò của nàng… “Cái giống của đàn ông cứng cáp, nổi quầng các lằn gân đó, đâm toạt vô giữa hai gò mông mẹ. Nhưng… nhưng… tại sao lại không chịu đâm toạt vô người nàng?!…” Nước nhờn lại ứa ra, trơn và rít. Nàng cắn răng khi ngón tay tay nàng trượt tới tắp lên lằn giữa, nơi quầng lên một đốt thịt bóng lưỡng như lưng con tôm nướng bơ. Mông nàng vễnh ngược, run run theo từng đợt của cảm giác. Hai chân thì như đá vít liên tục trên không như một điệu nhảy rock không bài bản.

Nước nhờn càng lúc càng nhiều. Nàng không thể cản nó trào ra nữa. Nàng đưa tay kia banh luôn hai bên ra, tay còn lại nàng xọc liên tục vô giữa, tùy theo cảm tính, mà cho nó vỗ phành phạch lên mặt trên. Hơi đau nhưng cực lạc tràn khắp… Rồi mỗi lúc nàng rên lớn hơn như không còn sợ ai nghe thấy. Sự co thắt trong âm đạo bắt đầu trỗi dậy như muốn nuốt ngón tay nào vô trong. Nàng thả trôi theo sự đòi hỏi của cơ thể, cứ đút sâu nó hơn… cho tới khi nàng cảm thấy đau… thì ngừng.