Bố dượng chồng

Đầu Trâm giật sang trái, sang phải. Môi bấm môi. Móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay như cố chịu cái đau và tủi nhục. Tại sao lão lại ác độc thế này ? Lão là bố dượng kia mà ! Nếu như cô không chết vì cái dương cụ quá khổ của lão, chắc cô cũng chết vì sĩ nhục.

Và rồi, đã quá nhiều đau đớn, Trâm như thả mình theo con sóng. Lão vẫn tiếp tục hành hạ cô, chỉ có điều sự hành hạ bắt đầu đổi sang hướng … tốt!

“Thôi chết,” cô rên khẻ, cố gắng gạt bỏ cái cảm giác chạy rần trên xương sống.

Nhưng vô dụng. Cái cảm giác vô tình ác nghiệt từng ly từng tí len lỏi vào thân thể cô nhưng cây nấm sau cơn mưa. Thay vì chống cự như lúc ban đầu, mông cô bắt đầu đưa đẩy theo nhịp điệu. Cô cứ nhắc nhỡ mình nằm im, vì đây là sự cưỡng bức, nhưng nằm im dường như không còn điều tự chủ được. Âm hộ cô bắt đầu phồng lên.

“Bắt đầu sướng rồi sao ?”, lão lầm bầm kiêu hãnh.

Trâm nghiến răng. Mắt cô nhắm nghiền đầu lắc lư phủ nhận. Nhưng thực sự cô không thể chối bỏ cái cảm giác ấy. Song làm sao dám nói cho lão biết điều đó. Chỉ lương tâm cô cắn rứt, cô đang phản bội lại với chính cô, chỉ vì một thứ nhục dục đê hèn. Chắc cô phải chết quá!

Lão cười khì và tiếp tục cỡi trên mình cô. Mặt cô biến sắc, trong khoảnh khắc, mắt cô trợn tròn, long lanh. Cô nhìn trân trân vào lão.

“Con biết bố đâu có nói sai ?”, lão kên kiệu.

Cô gật đầu một cách ngu dại. Căn phòng như xoay quầng chung quanh cô. Cô thấy khó thở. Nhục dục rõ ràng đang chiếm hữu thân thể. Hai đùi co giựt. Cô chỉ muốn rên to. Môi cô dẻ ra đưa về hướng lão không thể tự chủ.

“Con ra nước nhiều rồi đấy,” lão nói. “Ra nữa đi. Trời ơi! Con dám nói là con không thích ?”.

“Ông đúng là đồ quỷ mà,” cô rít lên, bất chợt nắc ngược lên. “Thằng già mắc dịch mà!”

“Sướng rồi nhé! Bố mắc dịch, đúng, nhưng con cũng ngựa lắm!”.

“Đừng vu cáo con như vậy,” cô nức nỡ, cảm thấy tội lỗi, nhưng lại quàng chân vòng trên mông lão. “Trời ơi, con biết làm sao, làm gì đây nè trời ?!”.

“Hưởng lạc chứ làm gì,” lão nắc nẻ, “Thích chứ ?”

“Thích, thích”, cô nấc ra lời, cố nâng hai chân lên cao. “Trời ơi, cứu con. Thích quá. Chơi đi … chơi !”

Trâm phản ứng với người bố dượng như với chồng. Một phần vì chút máu dâm có sẵn, nhưng phần nhiều do lão làm cho cô quá sướng. Toàn luôn nhẹ nhàng vì hắn tôn trọng và yêu cô.

Ngược lại, lão bố dượng coi cô như một con điếm, dọng vào người như cú như trời giáng. Và như, Toàn luôn thất bại trong việc thỏa mãn cho cô còn lão đem cô lên chín tầng mây. Rõ ràng cái khúc thịt vĩ đại đã làm cho cô biến thành một người phụ nữ phục tùng. Cứ như là lão đánh thức sự lạnh cảm của cô bấy lâu nay.

“Trời ơi,” cô rên, hòa với nhịp điệu của lão. “Con sướng … Ô … hmmm … bố ơi !”

Cô ngoẹ đầu vào cổ lão, lưỡi cô bắt đầu di chuyển. Nhoẹt, nhoẹt, nhoẹt! Cô hôn cổ lão say sưa. Khi lão buông tay cô ra, cô choàng tay ôm lấy lão như một người tình lâu năm không gặp.

“Bây giờ chịu rồi sao ?”, lão khoái chí, thút mạnh vào người cô.

Trâm cố giải thích với lão về sự hiểu lầm trước đây, rằng Trâm một lòng trung thành với Toàn, nhưng lão đã không tin. Lão nói cô lẳng lơ, đĩ ngựa. Cô bực tức không thèm giải thích, mặc cho lão nghĩ sao cũng được, miễn sao bây giờ cô đang có những gì cô muốn.

“Ư … a … ư”, Trâm hổn h ển, khi màn cụp lạc diễn tiến.

Dây lò so ghế kêu ken két.

“Nhún đi, cưng ! Nhúng cho đã !”, lão thì thào bên tai cô.

Cả thân lão ép xuống. Hai thân thể nhễ nhại. Trâm chưa bao giờ thấy mình hưởng ứng như vậy. Nếu như Toàn lỡ bước vào bây giờ, cô cũng sẽ không ngừng.

“Bố nói con rồi,” lão rít lên. “Ngựa vẫn là ngựa, không sai”.

“Chơi đi, nói … gì … nữa,” cô nài, cố hấc ngược về phía lão, bấm móng vào đít lão. “Im … đụ ! Mạnh … bố … nhanh! Trời ơi, chết … đầy quá …xé nát con rồi … đừng ngưng! Bố …nắc … trời … con!”

Dâm thủy cô ra càng nhiều. Dương cụ lão bít chặt trong âm đạo cô thụt liên tục tạo ra âm thanh sồn sột. Cả hai đẩm ướt, thở dồn. Hai trái hòn đầy lông của lão cứ quật vào đít cô như muốn tạo ra lửa.

Trâm gần như mất cả lý trí, cũng không ngại mất thiệt nếu nó xảy ra trong lúc này. Cô chưa bao giờ có cuộc làm tình dài như vậy, chưa kể cái quá khổ của lão làm cô điên dại. Nếu là Toàn, có lẽ hắn đã xuất tinh rồi, nhưng lão vẫn khỏe hâm hấp. Trâm có thể cảm giác cực khoái gần tới . Cô mong đợi cái cảm giác ấy như người đang chết khát thèm một bình nước.

“Nhanh lên … nhanh,” cô giục, thúc cái lồn thèm khát lên người lão. Lão đâm như vậy cũng đã sâu hết mức rồi. Chỉ còn biết bóp vú cô để gia tăng khoái cảm.

“Con … con ra … Trời … muốn …nắc đi … trời … sướng!”.

Lão cũng xém ra. Hai hòn của lão đã kéo cao lên háng, chuẩn bị bắn ra ngoài. Lão kịp thời kìm lại. Nhưng Akiko không thể ngừng được nữa. Cô phải nhất định phải ra lần nữa. Trong khoảnh khắc, họ nắc nhau như điên.

Rồi thình lình Trâm buông mình. Toàn thân bất động, ưỡn lên cao. Lão thì cố ấn cô xuống, vổ mạnh vào thịt, vào da. Cô căng cẳng mếu máo và co giựt toàn thân. Đó là sự bắt đầu của cơn cực khoái lần thứ hai.

“AH………AHHHHH!”, cô thét lên, đầu bật ra sau, bấm chặt móng tay vào đít lão, bắt đầu hưởng cái thú cực đã lan tràn như con sóng.

Âm đạo cô cứ vắt như thế mấy giây liên tục.

“Trời ơi, tới bố … con ơi”, lão gào lên, để mặc cơn khoái cảm lan đến, rõ ràng khi phụ nữ xuất tinh, người đàn ông không “chịu nỗi” sự co bóp ấy.

“Ư …,” lão rừ và rặn từng cơn, “Ưm … ưm … ưmm!”.

Tất cả cơ bắp trong người Trâm khua lên, xiết lấy dương cụ, và một dòng đặt sệt nóng hổi phuột vào trong. Nó như quặn hết mọi thứ bên trong người lão phóng bạt vào tử cung cô, làm cô lịm đi trong sung sướng, quên cả lời bác sĩ dặn không được có sex sau vài tuần.

“BỐ CŨNG RA!”, cô gắt. “CON CÓ CẢM GIÁC … RA ĐI !”.

Lão trút hết tất cả sinh lực vào người cô, cả hai dùn mình sung sướng. Với Trâm là cái lịm đi bất động, với lão, lão gù gừ như con đực thỏa mãn sau khi gieo giống.

Kết thúc thật sướng ngoài ý tưởng, nhưng quá nhanh. Sau đó, Trâm cảm thấy nhân phẫm vị xúc phạm. Cô chợt nhận thức ra cái thực tế phủ phàng làm cô choáng váng.

“Cho tôi ngồi dậy,” cô nói lạnh lùng.

“Chưa xìu mà,” lão nói. “Để bố thở chút … có thể tiếp cú thứ hai”.

“Cho tôi ngồi dậy,” cô lập lại bằng giọng cương nghị.

“Tại sao vội ?”

“Con sợ lại có thai. Bố không đeo áo mưa”

“Trời đất,” lão nói. “Bố tưởng con uống thuốc (ngừa thai)”.

“Bác sĩ bảo khoan dùng cho tới ngày mai. Chuyện vợ chồng bác sĩ cũng dặn kiêng cử”.

“Ý con nói … con chưa … đây là lần đầu sau khi con xuất viện”.

Trâm gật đầu như cái máy.

“Vậy tại sao KHÔNG NÓI SỚM?”, lão la toáng lên.

“Có thay đổi được tình thế lúc đó chăng ? Bố bảo con là con nói dóc?”.

“Ý con nói … là bố … người đàn ông duy nhất trừ Toàn ra ? Ô, trời ơi, tôi báo hại rồi ?!”.

“Bố cưỡng bức còn … giả nai … Thôi bố lấy ra để con đi tắm”.

Không hiểu sao, lão trở nên thẩn thờ. Dường như hối hận sau khi nhận thức ra chuyện bậy bạ lão làm.

“Khoan đã,” lão nói và đỡ Trâm đứng dậy. “Bố công nhận bố hơi mạnh bạo, nhưng không phải là cưỡng bức chứ hả”.

“Không, rõ ràng bố đã hiếp con. HIẾP CON!”.

“Được rồi,” lão xuống giọng. “Cứ cho là vậy, nhưng thực sự đã lỡ rồi. Khốn nạn quá. Bố xin lỗi. Con nghe rồi chứ , bố xin lỗi !”

“Có thật bố xin lỗi rồi hãy nói ra miệng”, cô lầm bầm, lượm quần áo lên.

“Hả ? Cái gì ? Nè, nghe … dặn trước … Đừng bao giờ kể lại cho Toàn nghe ?”, lão hâm dọa.