Bắt cóc cô chủ nhiệm

“SAO CÁC EM DÁM ĐÁNH… PHẠM THƯỢNG!”, cô Nghiêm chợt kêu lên liền bị thêm mấy tát tai nữa.

“Chẳng những đánh, còn sỉ nhục cô nữa nè”, vừa nói nó vừa xiết sợi dây trói tay cô Nghiêm, làm cô đau nhói.

“Nói cho biết, chẳng lẽ cả đời này cô không bao giờ thủ dâm sao. Với đàn bà con gái, tui rõ ràng nhứt nè. Ít ra cũng một lần chứ … Tụi bây giúp treo lên coi !”.

Một đứa bước tới làm theo “lệnh”. Cô Nghiêm chống trả quyết liệt. Nhưng năm bảy đôi tay bề hội đồng, cô Nghiêm sao chống cự nỗi. Cô bị kéo lên khỏi mặt đất, tứ chi kéo dang ra.

Thình lình, từ đâu một bàn tay sờ vô ngực cô, xé toạc áo cô ra, làm bờ vai cô phơi ra trắng hếu.

“Trời ơi, các em … CÁC EM !”, cô la lên.

Hai ba tiếng cười khanh khách kềm theo. “Các em nữa hả, phải gọi là các anh chứ !”.

“Chưa lần nào thủ dâm hả, để bọn tui thử coi hàng là biết. Nghe nói thâm đen là có nghĩa đã có rồi, còn màu hồng tươi … chưa có sờ qua đó … nguyên si à nhen”, một giọng ranh quái cất lên.

“Các em dám. Phép tôn sư trọng đạo của các em đâu ? CÁC EM DÁM ĐỤNG TỚI CÔ !?”, cô Nghiêm giãy dụa.

“Sao không dám. Bây giờ, cô làm gì được tụi tui chứ ! Chẳng những đụng cô, còn đâm sâu cô nữa là khác”, một đứa cười nói một cách đắc ý.

“BAO NHIÊU LẦN?”, một giọng khác quát lớn thúc mạnh vào mông cô Nghiêm.

“Xuuyy ! ….”, cô Nghiêm xuýt xoa và bị tán thêm mấy cái nữa, sợ quá cô nhanh nhẹn nói đại: “Một lần …”.

“Chỉ một lần thôi sao. Tui biết có người … em của bạn tui thủ dâm ít nhất một tuần một lần”.

“Người con gái đó không phải là cô. TUI KHÁC”, cô Nghiêm lên tiếng.

“Nhưng không phải chỉ một lần trong đời chứ hả”, một giọng từ góc bên kia cất lên phụ họa.

“Tùy em nói sao thì sao”, cô Nghiêm nằm im.

“Cô nghĩ sao nếu cô làm một lần cho tụi tui thấy”, một giọng cất lên rồi phá ra cười khanh khách. Cả đám thấy cũng cười theo.

“Các em hết thuốc chữa rồi. Trong đám tụi em có ai là LNV hay không ? Hôm trước cô bắt em chép phạt, em cho cô xin lỗi”, cô Nghiêm lầm bầm.

Không ai nghe lời cô hỏi hết. Bỗng nhiên từ đâu đó, một bàn tay đặt lên ngực cô rồi lên tiếng: “Hàng xịn anh em ơi!”. Cô Nghiêm chợt giãy dụa la hét. Nhưng thay vì ngừng tay, năm bảy bàn tay bay vô, chùm chụp lên ngực của cô Nghiêm, mặc cho cô cố gắng tránh né.

Một giọng từ đâu phía dưới chân cô cất lên: “Mày, mau cởi nút áo cô ra đàng hoàng. Chuyện đâu còn có đó, sao đối xử với cô tệ vậy”, rồi nó cười ha hả.

Theo “lệnh” của một đứa, một đứa khác bước lên. Hai ba đứa đứng kế, lui lại, nhường đường cho đứa nọ.

Cô Nghiêm bây giờ trở lại trạng thái nằm im chờ đợi. Một bàn tay nào đó đặt nhẹ lên cút áo cô, cô vẫn nằm im nghĩ ngợi. Trước sau vì cô cũng bị bọn chúng cởi áo, thay vì bị biện pháp mạnh, bị đánh, chẳng thà để đứa nào đó làm nhẹ nhàng hơn. Cô Nghiêm không định cự nự gì nữa.

Áo cô lần lượt được cởi ra. Bây giờ cô nằm lơ lững treo trên dây, nửa phần lõa thể, bằng bốn sợi dây vải buộc chặt ở cổ tứ chi. Cô thấy thật hổ thẹn vô cùng. Nếu như bọn chúng là đám học sinh của cô, mà đối xử với cô tệ như thế, chắc rằng chúng ghét cô đến tận xương tủy. Sự xấu hổ của người đàn bà bị thấy trần trụi cũng nặng lắm.

Treo cô Nghiêm lên xong, cả đám đứng lớ ngớ nhìn thân thể cô như một con vật sắp vào tay vị đồ tể lột da.

“Thật không ngờ cô giáo có bộ ngực thon gọn mà ướt át ghê ! Cô có tập thể dục thẩm mỹ gì không ?”, một đứa bỗng nhiên xầm xì.

Như đoán được cả đám đang nhìn vào ngực mình lom lom, cô Nghiêm bỗng thẹn đỏ mặt. Giãy dụa mấy cái lơ lững cho có lệ. “Các em, đừng làm vậy … Đừng! ĐỪNG! QUÁ ĐÁNG RỒI NHEN”.

Dù cho cô có kêu la, bọn họ cũng mặc kệ. Và khỏi cần nói, lúc này đứa nào đứng gần đó cũng cương cứng hết cỡ.

Thình lình, “tốc”… một cái bún tay ra hiệu của đứa đại ca trong nhóm. Cả đám bước tới lần lượt trút hết áo quần. Đứa nào cũng tổng ngổng chỉa về phía trước. Chắc là bọn chúng khá thân thiết với nhau nên chẳng ngượng ngùng trước sự hiện diện của đứa kia.

“Tụi mình suy nghĩ kỹ chưa ? Hãm hiếp là tội nặng lắm đó !”, một đứa có vẻ ít nói nhất trong đám lên tiếng. Liền đó, năm bảy bàn tay vừa rồi lại đáp lên mình cô Nghiêm vội rút tay về.

Cô Nghiêm thừa lúc bọn chúng dè dặt, lấy hơi nghỉ ngơi. Cô bớt giãy dụa và có thể cô cũng đã yếu dần vì bị treo trên không khá lâu. Cũng có thể cô cũng không buồn chống cự không giúp gì được hơn.

“Sợ gì … tụi mình tính toán kỹ càng hết rồi. Kế mượn dao giết người hay dương đông kích tây gì đó … ai biết được. Công an cũng không thể nào ngờ là bọn mình”, một đứa xầm xì.

“Vậy đại ca chơi cái chiêu vu oan hả ?”.

“Xuỵt …. !!! Đừng nói thêm nữa. Tao đảm bảo không sao là không sao. Mày nhát quá thì ngồi ngoài đó coi đi. Nói xong, nó quay sang cô Nghiêm nói tiếp: “Cô có ngại chiêu đãi tụi em chút chút ? Không mất thời gian gì cô đâu, mất chút … sỉ diện thôi” Cả đám lại quên hết sự lo sợ vừa rồi, phá ra cười khanh khách khi nghe lời chế giễu của hắn.

“Các em quá đáng rồi nhé. Nếu các em muốn làm gì thì làm. Đừng bắt cô … đừng hành hạ cô theo kiểu đó. Các em có biết đạo đức là gì không ? … Cô mà chết, cô không tha cho đâu”, cô Nghiêm phản kháng.

“Đạo đức có ăn được no không cô”, một đứa dè biểu.

“Cô chưa chồng mà … đâu có sợ ai đánh ghen. Lấy hết tụi tui làm chồng đi. Tụi tui cho … cho em sướng đều đặn. Còn cái chuyện tha hay không tha … tính sau nhé. Coi theo thái độ biểu hiện của cô sao đã, khoan hồng tùy hình thức”, đứa khác phụ họa thêm.

Nói xong, nó đưa tay chộp nhanh vào bẹn cô Nghiêm, làm cô giựt bắn mình, co chân đạp túi bụi. Nhưng vì bị trói, cô chẳng làm gì được. Giãy dụa chỉ làm thân hình cô đong đưa như cái võng lắc trên không.

Đám nọ lại có dịp nhìn thấy cô khổ sở dưới bàn tay tham lam của tên đại ca, lại thấy cô nửa trần trụi vẫy vùng như con cá nằm trong rọ, liền phá ra cười chí chóe.

Vừa bị sỉ nhục tinh thần lẫn thể xác, cô Nghiêm không khỏi rùng mình. Trong đời cô chưa bao giờ gặp sự gớm ghiết đến như vậy. Thế là cô sụt sùi khóc. Nước mắt cô lăn qua khóe chảy dài trên má.

“Các em … các em thực đối xử với cô vậy sao. Chẳng lẽ kiếp trước cô mang nợ các em”, cô thút thít.

Một tít tắc lặng im. Cả đám nhìn nhau như có chút mủi lòng. Nhưng đâu đó một giọng quát lên: “THÔI DẸP ĐI, dẹp nước mắt cá sấu đó đi, tụi này đã chay sạn rồi. Đây không phải sự trừng phạt chi hết, coi như cô không may lọt vào tay tụi này đi”.

“Ờ, phải đó”, một giọng cất lên phụ họa. Cả đám nghe tên nọ nói chí lý cũng ậm ừ đồng ý. Chúng quyết định súm lại bao quanh lấy cô, hết sờ mó đến như hành hạ, xúc phạm nhân phẩm cô.

Một lát sau, đâu đó có tiếng đề nghị, “Đố ai làm cô ướt”.

Một đứa khác tuột luôn cái quần đùi, đưa luôn dương vật đặt vào lòng bàn tay cô rồi rút nhanh về, nói: “Chỉ cần cho cô sờ một chút sẽ chảy thôi”. Cả đám nhìn hành động của đứa bạn trố mắt ra.

Một giọng khác vang lên: “Trời ! Mày không sợ cổ bóp … một cái là trứng dái chạy lên tới cổ”.

Vừa khi đó, cô Nghiêm cố gắng kéo tay về dù đã bị trói chặt. Cô cảm thấy thật gớm ghiết cái vật nong nóng, sùi sùi nằm trong lòng bàn tay.

“Các em thật quá đáng. Nếu cần giải quyết nhu cầu tại sao các em …”, cô la lên “TẠI SAO CÁC EM KHÔNG THỦ DÂM HAY TÌM GÁI ĂN SƯƠNG”, cô nhỏ nhẹ: “Nếu cần tiền cô sẽ giúp một ít. Bây giờ thả cô được không?”

Cả bọn có thể thấy lúc đó mặt cô sừng lên, bừng bừng. Đâu đó, có đứa nào bạo dạn lên tiếng, “Chứ không phải thủ dâm bị nghiêm ngặt cấm đoán hay sao. Tìm bò lạc coi chừng công an lụm liền”.