Bán thần ma tộc

Học viện Thăng Long tọa lạc tại một vùng đất rộng lớn ở quận Long Biên, nơi đô thị phồn vinh làm hắn hơi nhột, hắn lại ước mình sung sướng như kiếp trước, ngày ngày chơi game không lo nghĩ. Bọn hắn đứng trước học viện, cảm giác như ở nhà quê mới lên.

Vũ đại gia hôm nay chơi lớn thuê hẳn xe ngựa đắt nhất mà đi. Từ trong học viện có hai gã bảo vệ bước ra tiếp đón. Cả hai đều là Chiến Binh cấp 5 nên có nguồn năng lượng rất dồi dào, khí thế phát ra không phải người bình thường.

Một ông bảo vệ lên tiếng chào hỏi rồi dẫn đường. Ba thằng nhóc đi theo tên bảo vệ kia, vào bên trong một tòa nhà khá lớn. Thằng Toàn và thằng Trung vừa đi vừa bàn tán tùm lum về học viện này. Riêng Vũ im re vì hắn biết rồi nên không cần thiết phải nói. Xem bản đồ thì có một nơi bị mờ và không nhìn được. Hỏi Z thì nó bảo dữ liệu kia không đọc được. Hắn quyết định mấy hôm nữa đi khám phá thử xem. Biết đâu lại móc ra kho báu nhỉ?

3 thằng đang đứng trước mặt một ông ghi danh. Ông ta hỏi tên, tuổi… Bề ngoài khá khó ưa, vẻ mặt hâm hâm khiến đám trẻ đến đây có vẻ lo lắng. Ông ta đưa cho mỗi đứa một tờ giấy rồi kêu bọn chúng đọc:

“Học phí 3 năm 6000 Zip. Sau một tháng đầu tiên không bước lên nổi Tập Sự cấp độ 3 thì sẽ bị trục xuất về địa phương và hoàn trả 70% số tiền đã nộp. Cam đoan chất lượng.”

– Ok bọn cháu nộp!

Bây giờ là buổi chiều, đội của Vũ đến muộn hơn những người khác nên nãy giờ hắn thấy không có ai ngoài 3 đứa bọn hắn. Hoàn thành các thủ tục cơ bản, 3 bọn hắn được cấp 1 cái thẻ, nó là một tờ giấy đeo trên cổ giúp nhận diện danh tính của học viên. Ông ghi danh kia dặn dò mấy thằng bọn hắn đường đến ký túc xá. Học viện khá lớn nên bọn hắn hơi bỡ ngỡ, do tính tò mò nên bọn hắn đi ra khỏi học viện trước. Khu phố có nhiều địa điểm vui chơi đi không muốn về, mãi đến tối mới mò mặt về ký túc xá.

Ký túc xá nam.

Bọn hắn bước về và ăn mắng như con chó. Lão già quản sinh mắng bọn hắn những thứ trên trời dưới đất do tội đi về quá giờ. Không biết lão ăn gì mà hôm nay sủa lắm thế.

Vũ không nói gì lấy cái chìa khóa phòng rồi bước vào trong. Mới đến mà đã bị ăn chửi. Bọn hắn không thèm đáp lại mà cứ cắm đầu đi lên trên. Ngoài mắng chửi ra lão cũng không làm được gì, nghĩ thầm trong đầu:

– Bọn trẻ bây giờ thật láo xược, để tao xem chúng mày ở đây được mấy hôm.

Vũ nhìn lại cái chìa khóa trên tay. Giờ mới để ý, bên trên được dán 3 con số “815”. Hắn chửi thề:

– Định mệnh lão già này. Có 9 tầng mà lão cho bọn mình ở tầng 8, mày nhớ mặt bọn tao đấy.

– Thôi bớt giận đi nào, ở trên cao cho mát.

Trung nịnh hót khiến Vũ đỡ tức. Lão béo quản sinh này mới lần đầu gặp nhau mà đã chơi nhau mấy vố đau. Mấy hôm nữa xuống vả cho nó một trận mới được.

3 thằng bây giờ đang đứng trước phòng 815. Vũ mở cửa ra và khá hài lòng, phòng khá sạch sẽ và đầy đủ tiện lợi như khách sạn cao cấp, 4 cái giường ở 4 góc phòng, đằng sau là phòng tắm và nhà vệ sinh kết hợp với nhau, giữa phòng là một khoảng trống để anh em tụ tập cần cỏ hút chích bay lắc ngoài ra còn có cái tủ đựng đồ. Vũ lại đi ra ngoài xem và hắn thấy trên này rất ít người, do số đông người họ ở bên dưới và mấy thằng khóa trên nó ở ký túc khác.

Móc từ trong nhẫn ra một đống thứ đồ đạc to đùng có cả của hai thằng bạn để nhờ. Hắn lỡ tay lôi luôn cả mấy cái tư liệu của Nhật Bản, chim hắn cứng lên, hắn giả vờ đi tắm trước để sóc lọ cho thỏa mãn sau ngày dài mệt mỏi.

Lát sau bọn hắn mang rượu ra nhậu lấy tinh thần rồi mai còn đi nhận lớp học. Thua trời một vạn không bằng thua bạn một ly, rượu uống vào gan hân hoan ca hát. Thuốc lào vào phổi bát ngát hương thơm. Bay lắc đến giữa đêm mới đi ngủ.

Sáng sớm…

– Ê dậy đi Vũ! Mày dậy nhanh đi không trễ bây giờ.

Vũ mơ màng bật dậy:

– Gì thế, trời sập hả?

Sau đó hắn lại nằm xuống, Trung với Toàn phải mất mấy phút mới kéo hắn ra khỏi cái giường.

– Biết rồi biết rồi!

Vũ không đợi trả lời mà vội vàng đánh răng rửa mặt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Hôm qua hơi quá chén nên giờ ngủ dậy hơi muộn. Bây giờ bọn hắn ghé qua căng tin trường mua cái gì ăn cho đỡ đói. Hắn muốn có lại cảm giác lần đầu đi học.

Bọn hắn được hướng dẫn đến một tòa nhà khá là lớn, vào bên trong có rất đông học sinh năm nhất và có vẻ bọn hắn đến muộn. Đám học viên trên các hàng ghế sôi nổi bàn tán và xì xào về mọi thứ trong cuộc sống. Vũ nghe lỏm được một số câu của bọn con gái đại loại như: “Nứng quá trời, oii chan, kimochi…” khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu lắm(hắn tự ảo tưởng khi xem hentai nhiều quá)

– Ôi định mệnh! Chúa ơi một dàn diễn viên xinh tươi, em nào em nấy vú ra vú, trắng trẻo ngon lành. Ứ ứ nứng quá trời.

Vũ ngồi soi mà mồm há ra, cái lưỡi đánh qua đánh lại động tác vét máng, không tự chủ được mà nước dãi chảy xuống cằm. Hắn nhớ lại có một bộ phim hentai mà ở đó hiệu trưởng cho phép được hoạt động tình dục thoải mái. Hắn ước mình được học ở ngôi trường trong mơ như thế.

Quay đầu lại thấy hai thằng Trung và Toàn ngồi cãi nhau về một vấn đề gì đó, sắp đánh nhau đến nơi nên Vũ xông vào cho mỗi thằng một cái cốc đầu. Sau đó hắn lại tiếp tục soi gái.

Phần 5

– CÁC EM TRẬT TỰ!!!

Một giọng nói oai hùng phát ra đủ để chấn áp lũ học viên bên dưới, đó chính là thầy phó hiệu trưởng. Vũ hỏi Z thì nhận được thông báo:

‘Tên: Lò Chí Tôn.

Tuổi: 56.

Cấp độ: Chiến Binh cấp 9.

Sở thích: Gay’

– Ối định mệnh ông già này Gay ạ, trai đẹp như mình sợ bị thông lắm! Cũng may thế giới này không dùng dầu ăn!

Vũ tự nhận.

Lão phó hiệu trưởng tiếp tục phát biểu thêm khoảng 2 tiếng khiến cho bọn hắn phát ngán, nhưng cả đám không có ý kiến gì. Khi cạn lời thì lão ta mới phân lớp cho bọn hắn. Lão còn nói nếu ai có năng khiếu về kiến thức khoa học có thể học thêm một lớp để nâng cao trình độ chế tạo. Vũ thấy khá nhảm nên chỉ học bình thường như các học viên khác.

Khi có kết quả thì Vũ với Trung và Toàn được xếp chung vào một lớp, tên lớp là 10A5, khá giống trung học phổ thông ở thế giới cũ nhưng ở đây chỉ học về tu luyện, về văn hóa thì được học ở các lớp dưới rồi.

Sau đó bọn hắn được giải tán và kéo nhau đi ăn uống, cả bọn ăn uống vui vẻ khiến cho tâm trạng của Vũ vui lên hẳn. Ăn xong hắn quyết định về phòng ngủ cho khỏe.

Vũ về phòng nghiên cứu cách để sinh ra năng lượng, hắn hỏi Z:

– Cách để ta có thể tu luyện?

– Ngươi là tên phế vật!

– Đó là sự thật à?

– Yes, để ta giải thích cho ngươi, hơi dài dòng tý nhưng bắt buộc ngươi phải nghe:

*Thể Lực là một dạng năng lượng sinh ra bên trong tế bào của cơ thể sống, Kết hợp với các Linh khí tự sản sinh bên trong linh hồn của ngươi giúp tạo ra loại Năng Lượng có thể đưa đi khắp cơ thể để chiến đấu, phòng thủ… Nếu ngươi chỉ có một trong hai thứ trên thì ngươi không thể nào bước chân vào con đường tu luyện, và ngươi là người có linh hồn của thế giới khác, nên nó không có chức năng sản sinh Linh khí được như con người nơi đây. Có một đặc điểm là đàn bà họ có nhiều Linh khí hơn đàn ông(bù lại cho Thể lực yếu đuối)

*Nếu là người bình thường, khi đến tuổi 15 thì Năng lượng sẽ sinh ra theo cách bên trên, để đột phá lên cấp độ mới thì phải cần một khối năng lượng lớn để thực hiện, cảnh giới càng cao thì tỉ lệ đột phá càng thấp, mỗi lần đột phá linh hồn lại thêm cường đại. Những người thông minh và có tư duy luôn biết cách tích lũy năng lượng để chiến đấu lâu dài, tốc độ giải phóng Năng lượng sao cho nhanh, phù hợp, chính xác, tiết kiệm và hiệu quả cao.