Bác sĩ tâm lý

– Trói là là trói sao ?

– Như trói hai tay. Hai chân. Trói làm sao cho không cục cựa được. Rồi lấy roi đánh.

– Đánh sao ?

– Như đánh mông, ngực, chân, hay những chỗ kín đáo cũng được nếu như họ thấy cần thiết, là kích thích họ.

Vừa nói nó vừa làm điệu làm bộ cho giống thật.

Gã cảm thấy trái tim gã nhoi nhoi lên trong lồng ngực. Gã chớp mắt mường tượng hình ảnh nó trong trí. Trần truồng. Bất lực. Bị hành hạ. Gã cố xua đuổi hình ảnh đó đi, nghĩ về vợ con gã, nghĩ về những chuyện gì vui vẻ khác để quên đi. Gã lại hít một hơi thật dài rồi nhìn thẳng qua nó.

Thì ra trong lúc gã đang định thần, nó đã cởi cái áo len ra rồi. Nó tươi cười nhìn gã có vẻ hãnh diện về thân thể nó. Gã hơi liếc mắt xuống cái áo đã bị ném, nằm trên sàn, rồi nhìn nó. Ra là nó nói thật về chuyện không mặc quần lót, nên thấy nó trần trùng trục. Cặp ngực nó đầy đặn, săn chắc hơn gã tưởng. Cặp nhũ cũng xinh xinh làm sao …Gã nuốt nước bọt.

– Bác sĩ thấy sao … Ngày xưa vợ bác sĩ cũng vậy hả, cũng còn trẻ, săn chắc và tươi trẻ phải không? Bác sĩ thích không ? Đàn ông là thích gái trẻ mà.

Gã lắc đầu, cố tình xua đi sự cám dỗ.

– Dương, em mặc áo lại đi. Không tiện cho lắm.

Giọng gã hơi run run.

– Bác sĩ không thích khám bệnh nhân à. Bác sĩ không định ấn ống nghe lên ngực con à.

Vừa nói nó vừa cho tay bóp nhẹ bầu vú, xoa xoa hai núm nhỏ.

– Không phải nơi đây ông nào cũng thích cắn, cắn cho thật đau thì mới thích sao.

– Dương… Thôi … tôi phải ngừng …Em bắt đầu nói tục rồi đó.

Con bé bỗng ngả người ra ghế, nhoẻn miệng cười ranh mãnh.

– Bác sĩ chắn lấy làm ngạc nhiên lắm phải không ? Đây đâu phải lần đầu …Trên thân thể này không chỗ nào không dính nước miếng của họ, kể cả những chỗ dơ bẫn nhất. Đây, đây, và đây nữa …

Trời ơi, phải làm sao, gã ngẫm nghĩ. Nếu như gã hủy bỏ buổi nói chuyện này thì biết có cơ hội nào tìm ra được nguyên nhân. Lương tâm nghề nghiệp gã lại réo lên kêu gọi gã. Sự dằn co giữa thiện và ác xâm chiếm khối óc rối bời của gã. Tại sao con bé cứ khơi dục gã ác độc như thế.

– Vậy đã xảy ra chuyện gì trước đây ? Em cứ từ từ kể hết cho tôi nghe được không?

– Bác sĩ muốn biết chứ gì. Vậy làm tình với con đi, con sẽ nói.

Nó thì thào vừa đủ nghe.

– Không phải đàn ông nào cũng thích nghe con gái khêu khích vậy sao. Thích con banh chân rộng ra không …

– Tại sao em lại thích dạng chân ra như vậy?

– Tại sao ? Có phải ông là bác sĩ nên biết cách chữa trị. Nếu như thế thì bác sĩ Vũ đã trị hết bệnh con rồi. Đàng này, ổng còn làm con bệnh nặng hơn.

– Dương. Mặc áo lại trước đi.

– Không. Bác sĩ nói đi… Nếu con là vợ bác sĩ, bác sĩ có chịu thỏa mãn cho con ngay bây giờ. Bác sĩ có chịu đè con xuống làm những chuyện đen tối nhất trong đời của bác sĩ không ?

– Có, nhưng vợ tôi đâu bị điên.

– Vậy là bác sĩ có thể làm. Con không ngại.

– Không được.

Gã lấy hơi cố lái lại đề tài lúc nãy.

– Em làm chuyện gì trước đây rồi ? Tại sao em có vẻ chua chát với đàn ông thế.

– Bác sĩ Vũ không khó tính như bác sĩ. Con chỉ mới cởi đôi giày thôi thì đã xong xuôi. Đàn ông thường dễ vậy đó, chỉ biết sa đọa và dễ bị cám dỗ.

Gã nuốt ực xuống cổ họng. Cái gì, nó nói gì, bác sĩ Vũ đó à ? Đầu óc gã hơi choáng. Dù sao gã vẫn không muốn tin là bác sĩ Vũ đã làm gì với nó. Có lẽ nó đang chơi trò tâm lý với gã chăng ? Tại sao nó hận đàn ông dữ vậy ? Gã đang lần mò ra giải đáp đây …

– Lúc đó, con cũng cởi váy cho bác sĩ Vũ. Con cũng định làm theo những gì con bị và đã biết, nhưng không ngờ bác sĩ Vũ cũng là một loại thôi …Bây giờ…

Vừa nói nó vừa đưa tay chạm vào cúc quần.

– Con không mặc gì ở trong. Con nghĩ bác sĩ biết phải làm gì rồi chứ …?

– Khoan đã. Mặc áo vô và mang giày lại ngay, đây là văn phòng chứ không phải khách sạn hay nhà riêng. Tôi vẫn …

– Con đã làm tình với bác sĩ Vũ. Ông là bạn bác sĩ mà ? Chắc hai người có chia sẻ lẫn nhau và biết phải làm gì. Không phải, hai người đã thỏa thuận với nhau rồi sao. Bác sĩ cứ việc đi, con chịu đựng riết rồi quen.

– Phải, bác sĩ Vũ là bạn đồng nghiệp. Ông ta rất đàng hoàng. Tôi không biết lời em nói là từ đâu mà ra …Tôi cũng chưa hiểu em nói gì lắm. Nhưng em cứ việc kể tiếp đi.

– Bác sĩ quen ông ta thân đến cỡ nào ? Làm sao bác sĩ biết ông ta không động lòng … Có thể nói là quá động lòng gần như không còn là chính ổng nữa.

– Tôi chỉ thấy không hợp lý lắm. Ông ta đã có vợ, là một người có lương tâm. Tôi tin tưởng ông ta, vậy thôi.

– Bác sĩ có vẻ không chắn chắc lắm. Con nhìn được sự ngờ vực từ trong đáy mắt bác sĩ. Nhưng, sự thực vẫn là sự thực. Tuy là con vẫn thích bác sĩ nhiều hơn ông ấy. Dù sao đi nữa … kết quả vẫn cứ như nhau.

– Dương, em biết rồi đó, tôi không muốn nói thêm. Mình chỉ có thể nói chuyện. Em không cần phải cởi áo.

Gã cố trầm giọng xuống cho bình tĩnh.

– Chúng ta đang làm việc đàng hoàng. Tôi đã có vợ …

Đến bây giờ gã mớn tin rằng bác sĩ đồng nghiệp của gã đã có gì đó với nó, vì chỉ có gã và vợ bác sĩ Vũ mới biết cái xăm đó. Cái xăm đó vốn lúc còn là học sinh, một lần bác sĩ Vũ thất tình nên bất xúc đi xăm đại. Thì ra, bác sĩ Vũ cũng là một kẻ liều mạng hơn gã nghĩ, dám tiếp xúc với bệnh nhân như thế.

Đang miên man, gã chợt giật mình khi thấy nó đang đứng gần gã. Mùi nước hoa cộng mùi da thịt con gái làm gã như ngây dại. Gã lim dim, khẻ hít hơi.

Trong lúc đó, nó ngồi nhếch trên mép bàn trong lúc gã ngả người ra sau. Gã vẫn cố lấy bình tĩnh như một bác sĩ tâm lý thường làm.

– Bác sĩ Vũ có nhiều kinh nghiệm. Nhưng với bác sĩ , con nghĩ sẽ vui vẻ hơn.

Nó thỏ thẻ khêu gợi.

– Con biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, sao bác sĩ cứ miễn cưỡng như vậy. Con biết bác sĩ là người khỏe mạnh, có đòi hỏi bản năng chứ ?

– Dương, làm người phải có ranh giới. Em sắp bước sang khu vực không cho phép rồi.

– Con biết có giới hạn. Nhưng quyền hạn ở trong tay bác sĩ nếu như bác sĩ muốn, cứ coi con như con hầu của bác sĩ hay như trong phim, con là nô lệ của bác sĩ.

Cặp mắt nó ranh mãnh đá lông nheo với gã.

– Con là nô lệ của ông đó, nếu ông muốn.

Nói xong, nó nhích một chút lên bàn, mắt vẫn dán chặt vào ánh mắt gã đang nhìn nó lom lom.

– Bác sĩ đừng ngồi quá xa … xích lại gần chút.

Mặc cho có sự cương quyết, mặc cho gã là kẻ đã có vợ, là một người có địa vị trong xã hội, mặc cho bao nhiêu lần giảng sư đại học đã dặn dò những học sinh như gã làm sai luật, có thể sẽ bị tước bằng, gã vô tình ngả người về phía nó như một sự đồng tình.

– Dương, tôi bây giờ không biết phải nói sao với em. Em ngồi trên bàn như vậy, nhỡ người khác bước vô … không khéo …

– Bác sĩ nói như ba con vậy. Có gì phải lo lắng nếu như bác sĩ khóa cửa lại. Cứ coi như là ba con đi … Dù gì có xảy ra chỉ có con biết, bác sĩ biết. Mẹ con không hề biết. Đây là bí mật của chúng ta.

Vừa nói nó vừa chồm qua hôn nhẹ lên trán gã ra vẻ thầm kín lắm.

Gã hít hơi thật sâu, mắt nhắm lại. Gã miên man suy nghĩ. Nhưng rồi không biết gã nghĩ , gã thình lình mở mắt ra và tát vào mặt nó một cái. Cái tát bất thình lình hơi mạnh làm cho nó ôm lấy mặt, chợt bật khóc.

Gã chợt giật mình, có vẻ hơi hoảng vì biết mình làm sai, quá là sai nữa.

Với một giọng nhỏ nhẹ cất lên từ con bé:

– Ba….

Rồi thút thít khóc.

Gã hơi choáng váng vì hành động quá lố của mình, thừa biết điều này lộ ra, gã sẽ mất bằng như chơi. Nên gã chỉ dám bước lùi ra phía cửa sổ, đứng nhìn nó khóc sụt sùi. Trước mắt gã, con bé đang nhắm mắt khóc. Khuôn mặt nó đầy vẻ sợ sệt, khác hẳn với vẻ lả lơi của nó vừa rồi.

– Ba ? Làm ơn ba ơi, con không muốn tối nay đâu. Đau lắm.