Ánh sáng phương Bắc

Nó tìm thấy một nhà vệ sinh và phòng tắm ở phía bên kia một nhóm lớn của khu cắm trại, bèn quyết định đến rửa ráy một chút và dùng nhà vệ sinh trước khi tìm kiếm gia đình. Nó bỏ chiếc ba lô xuống sàn và rửa ráy trong bồn rửa mặt. Làn nước lạnh trên khuôn mặt đã bốn ngày không cạo nên râu ria mọc lởm chởm, khiến nó cảm thấy thật sảng khoái.

“Ê mày, nhìn xem bà ta kìa.” Một người đàn ông trẻ cỡ tuổi 20 nói với bạn hắn khi chúng dừng lại ở cửa nhà vệ sinh.

“Đâu? Á đù, mày không hề đùa chút nào.” Tên kia lên tiếng.

“Tao không nói là bả hấp dẫn chứ hả?”

Brad mỉm cười với chính mình khi nghe mấy tên bị chất hormon kích thích đang nhìn ngắm một người phụ nữ gợi cảm từ đằng xa.

“Bả chạy mỗi buổi chiều và bị đổ mồ hôi như thế.”

“Chết tiệt thật. Nhìn cặp mông của bả kìa.”

Brad tự lau khô mình và thu nhặt thiết bị, rồi nhìn xem người phụ nữ mà hai kẻ háu sắc đang trầm trồ. Nó nhìn xuyên qua cánh cửa, quét qua khu cắm trại, và ngay lập tức tìm thấy đối tượng ham muốn của chúng. Bà ta cao khoảng 5 foot rưỡi, mảnh mai, nhưng cơ thể có những đường cong đầy nữ tính. Bà ta đang mặc quần ngắn bằng vải spandex và giày chạy bộ.

Mái tóc màu nâu lợt chỉ vừa phủ đến dây đeo áo ngực thể thao, và bà ta không mặc gì khác phía trên eo. Mông bà ta có hình trái tim hoàn hảo tuyệt đối bên trong cái quần ngắn màu đen bó sát. Brad không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp không cần nhìn mặt trên con đường ngoài kia. Mấy gã này nói đúng, bà ta trông rất nóng bỏng. Và rồi bà ta quay lại.

Brad đứng như trời trồng vì bị sốc, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đi cùng với cơ thể gợi cảm kia. Thực sự là nó chưa bao giờ nhận ra cơ thể này trước đây, nhưng nó đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này hàng triệu lần rồi. Cả hai đều thuộc về mẹ nó.

Hai gã đàn ông tiếp tục bình phẩm.

“Tao cá là bả không mặc quần lót.” Tên đầu tiên nói.

“Chúa ơi, tao muốn tìm hiểu quá.” Đứa thứ hai tiếp lời.

Cú sốc ban đầu đã giảm đi, mặc dù tim nó vẫn đang đập nhanh. Brad cảm thấy một cơn giận dữ khi đang lắng nghe hai kẻ đầu đất nói năng cợt nhả về mẹ nó như thế, và cảm thấy muốn nhào tới để đập đầu chúng lại với nhau. Nhưng nó vẫn đứng đó với chúng, nhìn ngắm mẹ nó. Bà ta đang nhâm nhi một ngụm nước trong chai nước, đi rảo bước trên đường một cách rất gợi dục.

Mẹ nó 43 tuổi, nhưng luôn trông trẻ hơn một chút. Bà ta rõ ràng đã ốm hơn từ khi bị chồng bỏ. Brad luôn nghĩ rằng mẹ nó xinh đẹp, nhưng đang đứng ở ngưỡng cửa và nhìn bà ta theo cách mà hai gã đàn ông đang ngắm nhìn bà ta, nó cảm thấy giống như đang nhìn một người đàn bà khác, không chỉ đẹp mà còn khiêu gợi. Khiêu gợi ư?

Lương tâm của nó cuối cùng cũng nắm chặt lấy suy nghĩ của nó, kéo nó trở lại với thực tế, và nó đẩy hai gã kia để đi ra khỏi nhà vệ sinh. Lưng của mẹ nó lại quay về phía nó và nó lặng lẽ tiến đến phía sau bà ta. Nó mỉm cười với chính mình vì biết rằng hai gã kia sắp xem cảnh nó nhận được một cái ôm ấm áp từ người phụ nữ gợi cảm này.

“Có ai biết chỗ để cho một anh chàng có thể được ăn chút gì đó quanh đây không?” Nó hỏi bà ta.

Lori quay người lại và đôi mắt của bà ta mở to ra như hai chiếc dĩa khi nhìn thấy đứa con trai 21 tuổi của mình.

“Brad!” Bà ta hét lên, rồi lao vào vòng tay của nó. “Làm thế nào mà con tới được đây sớm quá vậy?”

“Con đã cưỡi lên một con gấu.”

Bà ta cười và hôn lên môi nó nghe kêu một cái “chụt”.

“Mẹ sợ có chuyện gì đó xảy ra với con! Mẹ lo lắm!”

Bà ta nhìn con trai mình trong giây lát. Nó trông già hơn. Đó có lẽ là bộ râu lởm chởm của nó. Bà ta có thể nhìn thấy cậu bé nhỏ nhắn của mình khi nhìn vào trong mắt nó, nhưng dù sao thì giờ đây nó đã là một người đàn ông đẹp trai. Bà ta vòng tay quanh cổ nó và ôm nó một lần nữa, áp mặt vào hàm râu của nó.

“Chỉ là mẹ không thể tin được con đang ở đây! Mẹ nhớ con nhiều lắm, nhóc con của mẹ à.” Bà ta thì thầm.

“Giờ mẹ đã có con rồi.” Nó trấn an. “Mẹ sẽ phát bệnh vì con vào cuối tuần này thôi.”

“Không đâu nhé.” Bà ta mắng. “Hãy cho con ăn gì đó trước đã!”

Brad rất vui khi làm cho mấy bà dì và ông dượng của nó ngạc nhiên giống như mẹ nó. Thật vui khi có những người thân khâm phục nó vì đã dành quá nhiều thời gian đi một mình trên con đường mòn, và đi xa như vậy đến đây. Giờ ăn tối đến sớm sau khi nó tới nơi, và nó ăn giống như là bữa ăn đầu tiên của nó sau nhiều ngày, với những món ăn mà nó mong chờ. Thức ăn của người bộ hành tất nhiên là không thể nào so sánh được với món thịt hầm khoai tây và bánh mì kẹp thịt. Mấy bà dì của nó chỉ đơn giản là không thể tin được sự thèm ăn của nó.

Phần 2

Sau suất ăn thứ ba, Brad đã sẵn sàng đi đến phòng tắm để rửa ráy sạch sẽ bụi đất bám đầy người nó. Nó đã không tắm trong nhiều ngày và nghĩ rằng có lẽ nó sẽ không được chào đón trong bất kỳ chiếc xe dã ngoại nào đến khi trên cơ thể nó không còn bốc mùi.

Mấy bà dì bận rộn dọn dẹp và rửa những dĩa đồ ăn trong chiếc xe dã ngoại của Caroline, sau bữa ăn tối.

“Wow, Lori này, thằng Brad trông thật tuyệt vời! Nó luôn đẹp trai như vậy đó hả?” Caroline nói với em gái mình.

Bà ta muốn nói gì đó với Lori từ khi để mắt đến Brad. Trước đây nó luôn là một đứa trẻ dễ thương, nhưng bây giờ nó đã lớn lên thành một chàng trai đẹp mã.

Lori mỉm cười và nói:

“Em hầu như không nhận ra nó luôn! Thêm nữa nó trông giống như một kẻ lang thang sau chuyến bộ hành bốn ngày vừa qua.”

“Một kẻ lang bạt đẹp trai nhất mà chị từng thấy.” Julia, người chị lớn nhất trong số ba chị em, nói chêm vào. “Làm thế nào mà nó lại không có bạn gái nhỉ?”

Lori nhún vai nói:

“Nó đã từng có mấy đứa rồi, nhưng dạo này lại không có đứa nào. Chắc nó quá bận rộn trên trường.”

“Thật là xấu hổ quá đi mất.” Caroline nói. “Một chàng trai nóng bỏng như vậy thật là lãng phí!” Caroline tán thán.

Julia thở hắt ra và đánh vào cánh tay của em gái mình rồi nói:

“Em đang nói về cháu trai của mình đó nghen!”

Lori cười còn nhiều hơn hai bà chị mình. Chuyến đi cắm trại hàng năm của họ không bao giờ thiếu sự giải trí. Đây là chuyến đi xum họp gia đình. Họ đều rất thân thiết và không ngại nói chuyện thẳng thắn với nhau. Sự vắng mặt của ba thằng Brad đã được mọi người cảm nhận trong năm nay, tuy vậy nhóm chị em của Lori không bàn đến. Sự thật là họ không nói nhiều về ông ta vì sợ làm cho Lori khó chịu. Chủ đề này cần phải được Lori nói ra trước khi họ tuôn ra những ý kiến đầy nhiệt huyết của họ.

“Ba thằng Brad lẽ ra phải đi cùng với nó chứ.”

Hai người nhìn sang Lori. Julia lên tiếng trước:

“À, nếu đó không phải là chuyện nên nói.”

Caroline gật đầu đồng ý rồi hỏi Lori:

“Thằng Brad nghĩ gì?”

Lori nhún vai đáp:

“Nó nói với em rằng điều đó không quan trọng. Tất cả những gì quan trọng đối với nó là em vẫn tiếp tục sống tốt.”

“Nó là một cậu bé ngoan đó.” Julia tuyên bố. “Và nó nói đúng. Tên chó đẻ kia không đáng để sống chung với em đâu.”

Lori đã cố hết sức để không nghĩ đến sự vắng mặt của Gary, nhưng thực tế là bà ta đã phải trải qua một mùa hè cô đơn mà không có chồng con bên cạnh. Brad phải đi thực tập hè ở công ty sẽ thuê nó làm toàn thời gian sau khi tốt nghiệp. Nơi đó cách nhà 200 dặm, và Lori hiếm khi nhìn thấy nó suốt cả mùa xuân. Được ở với nó trong chuyến cắm trại hè này có nghĩa là cả thế giới đối với bà ta.