Anh hai

Cô mở ra xem tin nhắn rồi vội vàng đi sang nơi khác, không quên nói.

– Anh ăn trước đi, em trả lời rồi sẽ ăn ngay.

Cô nói rồi bước đi. Anh nhìn theo rồi tự nghĩ “Chẳng lẽ là tin nhắn của…” Một lát sau, cô quay lại với tâm thế vô cùng vui vẻ, tiếp tục ăn. Anh thấy cô như thế, trong lòng không giấu nổi sự tức giận, đặt chén xuống rồi nói.

– Không ăn nữa, anh làm việc, đừng làm phiền.

Anh nói rồi cứ thế đi lên phòng mình, cô nhìn theo mà vẫn không hiểu anh bực bội điều gì, tự nhiên sao lại nổi giận thế? Cô cũng ngồi ăn xong rồi dọn dẹp, sau đó xem tivi…

Anh lúc này đang ở trong phòng, anh nằm dài trên giường với hàng đống suy nghĩ. “Em ấy nhắn tin với ai? Là với thằng đó nên mới tươi cười thế? Đồng ý rồi sao? Em ấy tính hẹn hò với thằng đó? Không, em ấy còn nhỏ… a, không… em ấy không còn là đứa con nít nữa rồi… Phải làm sao đây…” Anh vò đầu suy nghĩ, nếu anh không làm gì đó, thì sẽ muộn mất…

– Không… không, mày đừng có điên, đó là em gái của mày…

Anh ngồi bật dậy, chẳng hiểu sao cái ý định tồi tệ ấy lại xuất hiện nữa…

– A, anh làm việc xong rồi à.

– Ừ.

Anh đi vào bếp, lấy hai lon nước lên. Đưa cho cô một lon. Cô cũng cầm lấy, rồi nhận ra đây là rượu mà? Cô nhìn anh uống, hỏi.

– Đây là rượu mà? Anh có nhầm không?

– Không, uống với anh.

– Sao thế? Sếp chửi à?

– Ừ.

– Vậy em uống với anh vậy.

Cô chưa bao giờ uống rượu nhưng không sao, có lẽ một chút cũng không nhằm nhò gì đâu nhỉ. Thế là cả hai người cùng ngồi xem tivi vừa uống. Cô uống hết sạch lon của mình, rồi tựa đầu vào vai anh mà ngủ. Anh bỏ lon của mình xuống, nhìn cô đang ngủ say trên vai mình, đến lúc rồi…

Cô mơ màng nhìn anh đang lột sạch đồ mình, hoàn toàn không chút phản ứng “Ưm… mình uống say sao… a, anh ấy lại làm thế… anh ấy nghĩ mình ngủ sao…” Cô nhìn anh đang áp sát côn thịt với khu vực nhạy cảm của mình, trong lòng chợt dấy lên cảm xúc hoảng loạn “Anh ấy muốn làm chuyện đó sao!?”

– Ư…

Cô gồng mình lên khi anh đưa vào trong, thật là đau… Hai hàng nước mắt cô chảy dài, hai tay cô siết chặt lấy ga giường “A… đau thật đấy…” Anh nhìn cô, cô đang khóc sao… có khi nào cô…

– Nếu em không thích điều này… thì tỉnh dậy đi, đánh anh đi!

– Ư…

Cô hoàn toàn không chút phản ứng, hai mắt cô vẫn nhắm chặt. Đã đến nước này, thì anh hãy làm đi… cô không phản đối đâu. “Em không sao, nên hãy… nhé?” Anh thấy cô không chút phản ứng, tự nghĩ có phải bản thân đã lầm không, cô vẫn chưa tỉnh mà…

– Ah!

Anh bắt đầu di chuyển, liên tục ra vào. Cô gồng mình lên hứng chịu, miệng không thể kiềm được tiếng rên rỉ, hai tay giơ lên chữ X trước mặt, che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. “Anh ấy đang làm nó liên tục… mình thấy lạ quá…”

– Ah… ah!!

Anh cúi xuống đè hai tay cô xuống giường hôn lên môi cô. Cô bất giác mở mắt ra, rồi vội nhắm mắt lại. “Không… mình phải nhắm mắt, mình đang ngủ… bên dưới mình, nóng quá…” Anh rời môi cô, hai tay giữ chặt lấy hai chân cô rồi luận động mạnh mẽ ra vào.

– Ah… ah… ư!

Cô không ngừng rên rỉ, anh đang làm nó nhanh hơn, đừng nói anh sắp! Anh nhấp một cú thật sâu vào trong cô rồi không tự chủ được phóng thích hết vào trong cô. Cô run rẩy hết cả người, hai mắt vẫn nhắm chặt lại “Anh ấy… ra bên trong… không thể nào…”

– Hah… hah…

Anh rút ra, đặt cô nằm sấp lại, cô bấu chặt lấy chiếc gối “Anh ấy muốn làm nữa sao?” Anh nhấc mông cô lên, tiếp tục đâm vào sâu bên trong. Cô không ngừng rên rỉ, dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến cô chẳng nghĩ được gì cả “Tư thế này… xấu hổ quá…”

– Ah…

“Anh hai… em hết chịu nổi rồi…” Cô gồng người lên, anh cuồng nhiệt quá, cô chịu không nổi mất.

– Anh sắp…

Anh nói rồi phóng thích bản thân vào trong cô, đúng lúc đó cô bất giác hét.

– Anh hai!

Anh giật mình khi nghe cô hét như thế. “Em ấy, tỉnh rồi?” Anh rút ra, hai chân cô không còn chút sức lực nào, nằm xuống mà thở gấp, mệt quá…

– Em…

– Anh hai…

– Em không!?

– Hôm qua, em đã thức… em đã giả vờ ngủ…

Cô quay mặt lại nhìn anh, bên dưới đau quá, đến nỗi cô chẳng muốn di chuyển một tí nào cả…

– Em biết hết rồi?

Anh ngập ngừng, cảm giác tội lỗi khiến anh như muốn nghẹn lại. “Em ấy đã thức… sao còn để yên cho mình làm thế… sao em ấy không chống cự… sao không đánh mình… sao lại để mình làm chuyện này chứ!”

– Đừng hận anh. Anh biết anh làm điều này là sai… nhưng, anh làm vậy là vì… anh yêu em!

– Anh hai, em… em cũng yêu anh!

Cô nói rồi chìm vào giấc ngủ, thực sự mệt quá rồi…

– Chào buổi sáng anh hai.

– Ừ, ăn sáng nhanh đi còn đi học.

Cả hai ngồi xuống ăn cơm với nhau như chưa có gì xảy ra. Anh thực sự không thể nào hiểu nổi, anh rất muốn biết cô có nhớ những gì hôm qua không, nhưng lại không thể hỏi…

– Anh hỏi em, một câu được chứ.

– Anh hỏi đi.

– Chuyện hôm qua… anh xin lỗi… anh đã làm điều tồi tệ với em.

Cô chợt đỏ mặt, anh nhắc lại khiến cô xấu hổ quá.

– Em ổn với việc đó… cho nên anh không cần xin lỗi đâu…

Cô nói rồi cúi mặt xuống ngượng, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. Anh nghe thì lòng chợt dấy lên cảm xúc vui sướng tột cùng, không kiềm chế mà ôm chầm lấy cô khiến cô giật mình vội đẩy anh ra.

– Anh… anh sao vậy?

– Câu nói đó có đồng nghĩa với việc anh có thể làm việc đó với em không?

– Thì đúng… a, không, giờ này mà anh còn nghĩ đến việc đó sao?

– Việc đó đồng nghĩa với việc, em là của anh, đúng chứ!?

– Tất… tất nhiên rồi anh hai ngốc!

— Hết —