Anh hai

– Anh hai, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?

– Anh hai, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?

– Tất nhiên là đẹp.

– Em gái anh nay đã là sinh viên rồi nhé cho nên anh không được trêu em là nhóc con nữa!

– Sinh viên hay gì đi chăng nữa em vẫn mãi là nhóc con thôi, đi học đi, trễ bây giờ.

– Vâng, em đi học đây!

Anh đi ra đóng cổng cho cô, ánh mắt thoáng chút dao động, hàng chân mày thanh tú khẽ nheo lại khi thấy cô vui vẻ ngồi lên xe của một người con trai nào đó mà đi học. Thậm chí còn vòng tay qua ôm eo nữa chứ…

– Chết tiệt…

Anh và cô là hai anh em không cùng chung huyết thống, anh là con riêng của mẹ, cô là con riêng của ba. Ba anh và mẹ cô đến với nhau nên anh và cô bất đắc dĩ thành anh em một nhà. Vào 10 năm về trước, một tai nạn giao thông đã đưa họ đi, anh và cô phải sống nương tựa vào nhau. Anh bỏ học từ năm ấy, và bắt đầu đi làm để nuôi đứa em nhỏ của mình, nhờ siêng năng lại tài giỏi sẵn có nên số tiền anh kiếm được vẫn đủ trang trải cho sinh hoạt hằng ngày của hai anh em và cho cô đi học…

Vốn dĩ nghĩ rằng cuộc sống sẽ trôi qua êm đềm như thế, nhưng lại không…

Ở gần cô, trong lòng anh chẳng hiểu sao từ đâu lại dấy lên một cảm xúc kỳ lạ, một thứ tình cảm sai trái với đứa em gái của mình…

– Anh hai, em về rồi đây.

– Ừ, thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.

– Vâng.

Anh ngồi bấm máy tính, hôm nay hồ sơ cũng không nhiều lắm, chắc làm thêm 10p nữa là xong thôi. Đang làm, nhưng chẳng hiểu sao hình ảnh hồi sáng lại đột ngột xuất hiện trong đầu anh, anh thực sự muốn hỏi… nhưng, thế có kỳ lắm không…

10p sau cô đi xuống với một bộ đồ đơn giản, cô đi lại chỗ anh, bất ngờ ôm chầm lấy cổ anh từ phía sau khiến anh có chút giật mình.

– Anh hai!

– Bỏ ra coi con bé này.

– Anh hai này, em kể anh việc này nhé.

– Chuyện gì đây? Đóng tiền học sao?

– Không, lần trước em xin tiền anh đóng rồi mà. Là chuyện khác cơ.

– Chuyện gì?

Cô khẽ ghé sát tai anh như sợ ai đó nghe thấy, khẽ thì thầm.

– Em vừa được người ta tỏ tình đấy!

– Hả?!

Anh nghe xong liền thốt lên, nhìn cô như không tin, thấy cô nhìn với con mắt nghiêm túc thì anh mới tin là thật. Anh quay lại tiếp tục bấm máy tính, giữ thái độ bình tĩnh, nói.

– Đùa đấy à?

– Không, thật mà. Vào giờ ra về, bạn ấy tự nhiên hẹn em ra sau trường rồi bảo thích em, muốn em làm bạn gái của bạn ấy.

– Rồi em… đồng ý?

– Không, em nói em cần thời gian, vì em cũng không biết nên trả lời sao… Mà thôi em đi ăn cơm đây, em đói bụng rồi!

Cô nói rồi buông tay ra, vui vẻ chạy ra bếp. Anh ngừng bấm, hai tay siết chặt, vẻ mặt rất khó coi… Có lẽ đến lúc này anh mới nhận ra… cô em gái của anh đã không còn là đứa em gái bé nhỏ ở bên cạnh anh mãi nữa, một ngày nào đó, cô sẽ có cuộc sống của riêng mình… với một người con trai khác không phải anh!

Cô đứng phía sau cánh cửa, nhìn anh siết hai bàn tay mình, hai vai run lên như đang tức giận một cái gì đó, khẽ mỉm cười đỏ mặt rồi quay lưng đi vào bếp…

Đêm hôm ấy…

Vào lúc nửa đêm, mọi nhà đều đã tắt đèn đi ngủ. Anh đứng trước cửa phòng cô, ngập ngừng không biết có nên mở hay không, anh hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa bước vào. Anh có chút bất ngờ khi thấy đèn phòng cô vẫn sáng, cô còn thức sao?

– Em chưa ngủ sao?

Anh lên tiếng gọi, vừa đi về phía giường cô. Nhìn thấy cô đã ngủ thì thở phào nhẹ nhõm, chắc là quên tắt đèn đây, con bé lúc nào chả thế. Anh đi lại ngồi cạnh giường cô, chợt đỏ mặt khi nhìn thấy cô đang mặc một bộ rất gợi cảm “Con bé lúc nào cũng thế sao?”

Anh đỏ mặt, trước giờ anh chưa bao giờ thấy cô ăn mặc hớ hênh thế này cả, chẳng lẽ lúc nào đi ngủ cô cũng mặc thế này sao?

Anh đỏ mặt, trước giờ anh chưa bao giờ thấy cô ăn mặc hớ hênh thế này cả, chẳng lẽ lúc nào đi ngủ cô cũng mặc thế này sao… Anh ngồi xuống cạnh cô, khẽ vuốt mái tóc cô, thầm nghĩ…

“Đến bây giờ mình mới nhận ra điều này… con bé, không thể ở bên mình mãi được!”

– Xin em đừng tỉnh dậy, chỉ hôm nay thôi…

Anh khẽ thì thầm, rồi đưa tay để cánh tay cô trước ngực ra, cởi đi đồ của cô. Cô hoàn không chút phản ứng nào, cứ nằm im như thế. Anh ngắm nhìn cơ thể cô mà nóng bừng cả người “Mình đã không nhận ra con bé đã phát triển đến thế này…”

“A mình không nghĩ mọi việc lại đi đến nước này…”

Cô đã thức từ khi anh bước vào nhưng đã giả vờ ngủ, cô biết anh đang làm gì nhưng hoàn toàn không phản ứng. Cô chỉ biết nằm im, cô không biết mình nên làm gì nếu tỉnh dậy nữa, cô không muốn anh khó xử nên đành im lặng… “Anh hai… anh sao thế…”

– A…

Cô bất giác phát ra tiếng khe khẽ khi anh chạm tay vào ngực cô. Hai tay cô đưa lên để dưới gối để anh không thấy hai tay đang run lên của cô. Anh vẫn hoàn toàn không biết cô đã tỉnh, chỉ nghĩ là do bị đụng chạm thì đương nhiên là có phản ứng rồi…

“Anh hai đang… chạm ngực của mình…” – cô.

Hai tay anh ôm trọn bầu ngực cô, anh đã không để ý rằng bây giờ cô đã là một thiếu nữ, không còn là đứa con nít như xưa nữa, ngực cô căng tròn mềm mại, rất vừa tay, cảm giác như chúng sinh ra là để cho anh chạm vào vậy…

– Ưm…

Anh cúi xuống liếm mút bên ngực cô, tay anh không ngừng xoa nắn bên ngực còn lại. Cô run lên, hai tay siết chặt hơn, trong đầu cô rối bời không biết mình nên làm gì… “Anh ấy… mình không thấy gì cả… mình thấy sợ quá… mình không thể nhìn thấy anh ấy đang làm gì cả…”

Cô chợt mở hờ mắt ra nhìn, thấy anh đang nghịch ngực của mình thì vội nhắm mắt lại. Bàn tay còn lại của anh không yên vị, mò mẫm xuống bên dưới, nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài quần lót cô.

“Không, anh ấy đang chạm vào…” Cô run lên, cảm giác bị chính người anh trai của mình chạm vào khi bản thân không thể nhìn thấy, thật là lạ… Hai chân cô khép chặt lại, không để anh có thể tiến xa hơn nữa.

Anh chợt dừng lại, khiến cô có chút tò mò, không biết anh đang làm gì nữa. Cô bất ngờ khi anh chợt rút cánh tay mình ra khỏi gối, anh ấy đang muốn? “A… đây là!?”

Một vật gì đó ấm nóng đặt lên bàn tay cô, cô đỏ bừng mặt, quay mặt nghiêng sang bên ngược lại. “Không lẽ… đây là… của anh hai?” Anh dùng bàn tay cô để vuốt ve côn thịt của mình, bàn tay cô mềm mại ấm nóng, cảm giác thật thích… “Anh ấy dùng tay mình để… sao?”

Một lát sau, cô có chút giật mình khi có một chất lỏng chảy trên ngực mình. “Cái gì thế?” Anh cũng bỏ tay cô ra, nhẹ nhàng dùng khăn lau người cho cô rồi mặc đồ lại cho cô. Để cô nằm ngay ngắn lại, rồi hôn nhẹ lên trán cô.

– Ngủ ngon…

Rồi anh cũng quay lại phòng của mình. Ngay khi anh đi khỏi, cô mới ngồi dậy. Cô ôm lấy thân mình, cảm xúc rối bời không biết là cảm xúc gì nữa.

– Anh hai… sao anh lại như thế…

– Chào buổi sáng anh hai!

– Ừ, lại ăn sáng nhanh lên.

– Anh làm gì gấp thế, hôm nay chủ nhật cơ mà.

– Ăn nhanh để nguội.

– Vâng.

Cô đi lại ngồi xuống cạnh anh rồi ăn một cách bình thường. “Mình phải giả vờ bình thường, phải bình tĩnh…” Cô thầm nghĩ rồi vui vẻ ăn. Anh nhìn cô có vẻ như không biết chuyện hôm qua, khẽ hỏi cô.

– Hôm qua ngủ ngon chứ?

– Tất nhiên rồi.

Cô vui vẻ trả lời rồi tiếp tục ăn, anh nghe thế thì nhẹ lòng hẳn. “Con bé không biết… thật may” Nhưng lúc này thì tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy, thật hú vía, nếu cô không bình tĩnh có lẽ đã lộ hết rồi, thật là đau tim mà… Lúc này chợt có tiếng ting thông báo tin nhắn. Cả cô và anh đều nhìn về phía chiếc điện thoại, là tin nhắn của cô.